Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 505:: thật là phi thuyền

Chương 505: Thật là phi thuyền.
Bầu trời một mảnh hào quang chói mắt sáng lên. Sau đó...... Liền không có sau đó!! Vừa mới phô diễn chút tài nghệ, còn chưa kịp kêu một tiếng khát máu Nha Vương, ngay trước cây đại pháo đường kính một mét kia, đã trực tiếp bị đánh thành một đám huyết vụ. Sau đó vết máu bị bốc hơi, hóa thành từng sợi khói xanh. Lâm Bá Thiên nhìn cảnh tượng này, mặt mày chấn kinh, miệng há thật to!! "Thảo!!"
"Ba ba, ta cảm giác cái đồ chơi này so với long tức của ta." Lâm Bá Thiên hung hăng cảm khái. Cự Long phương tây thổ tức liền đem năng lượng chất lượng cao tụ lại thành luồng, sau đó trong nháy mắt phun ra, tạo thành sức phá hoại cực lớn. Mà đại pháo trước mặt Lâm Bá Thiên nguyên lý không sai biệt lắm. Thông qua bổ sung phù văn năng lượng, trong thời gian cực ngắn hội tụ số lượng lớn năng lượng, sau đó bắn nó ra. Mà tạo thành phá hoại, hoàn toàn dựa vào phẩm chất và số lượng năng lượng. Câu nói "Càng lớn! Càng mạnh! Càng xa!" của Lâm Phóng vừa rồi có thể nói là một câu trúng đích. "Uy lực xác thực không kém." Lâm Phóng cảm khái một câu.
Hồ Yêu Vương lại nhíu mày, có chút không hài lòng nói: "Đáng tiếc, uy lực như vậy, tiến hành một lần công kích liền tiêu hao hết một viên linh thạch tiên phẩm, thật sự là có chút lỗ."
Lâm Phóng an ủi: "Đã rất tốt rồi." Với chiến lực thuyền này hiện tại, nếu như tụ tập được 180 chiếc, hắn cũng dám trực tiếp khiêu chiến Thiên Đình.
"Chúng ta hiện tại tạo được mấy cái?"
Hồ Yêu Vương lắc đầu, nói: "Không nhiều, tổng cộng cũng chỉ được bảy, tám chiếc."
"Đợi sau khi trở về sẽ gấp rút chế tạo, ta để lão hầu tử cho ngươi mở đèn xanh." "Có thể chế tạo lớn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, có thể tạo được bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu." Lâm Phóng thần sắc hết sức hưng phấn.
"Người ta biết mà." Hồ Yêu Vương thẹn thùng cười một tiếng, ngón tay vẽ hai vòng lên lồng ngực của hắn: "Vậy người ta lập được công lớn như vậy, ngươi định cảm tạ người ta như thế nào?" Nói xong, nàng mong chờ nhìn Lâm Phóng.
Lâm Phóng cười hắc hắc, nói: "Đương nhiên là cho nàng thăng chức tăng lương." Thế nhưng mà Hồ Yêu Vương mặt chợt cúi xuống.
"Ai muốn ngươi thăng chức tăng lương chứ."
Lâm Phóng có chút nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Vậy ngươi không cần tiền, ngươi muốn cái gì, ngươi không lẽ muốn......"
"Người ta muốn ngươi thôi." Hồ Yêu Vương quả thật làm Lâm Phóng một phen bất ngờ. Lâm Phóng nhất thời cứng đờ. "A ~~ ân, cái này cũng không phải không được." Sau đó, trong ánh mắt u oán của Lâm Bá Thiên, Lâm Phóng ôm Hồ Yêu Vương tiến vào khoang thuyền. Lâm Bá Thiên: "Thật không ngờ ta lại bị nhồi cẩu lương bất ngờ thế này, thơm quá!!"
Sau khi khát máu Nha Vương chết thảm, đám quạ khát máu còn lại cuối cùng cũng không còn vô não lao lên. Bốn bề thân thuyền, lũ quạ khát máu nhao nhao bỏ chạy. Không còn đám quạ che khuất mặt trời, trước mắt mọi người rốt cục khôi phục lại sự sáng sủa, ánh nắng từ không trung chiếu xuống, từng khẩu đại pháo kia lóe lên hàn quang. Sau đó theo một trận thao tác của Tiểu Yêu, đại pháo đều lần lượt thu hồi. Cửa lối ra kín kẽ. Chỉ từ vẻ bề ngoài nhìn, ai cũng không nhận ra chiếc thuyền này lại có sức chiến đấu khủng bố đến như vậy.
Tiếp theo một khoảng thời gian, tất cả đều gió êm sóng lặng. Đám người chạy nửa tháng, cuối cùng đã đến Đại Hán.......
Bên Đại Hán cũng đã sớm nhận được tin tức mà Lâm Phóng cho người truyền đến, biết bọn họ sẽ đi thuyền tới, sớm đã để Đông Phương Sóc ở cửa hang chờ lấy. Hán Vũ Đế đối với Lâm Phóng ấn tượng vẫn rất sâu sắc. Phái một người giỏi đến trấn giữ. Đông Phương Sóc cũng sớm đã cho người ta chờ sẵn ở bến đò ven bờ, hễ có tin tức của Lâm Phóng liền báo lại cho hắn. Bên hắn cũng tiện bề tính toán. Thế nhưng là mắt thấy tin tức bên Lâm Phóng truyền tới càng lúc càng mau, nhưng ở bến đò ven bờ lại không một ai phát hiện ra bóng dáng bọn họ. Lần này Đông Phương Sóc cũng có chút khó hiểu. Tin tức nói bọn họ đi thuyền tới, nhưng đường đi lại không phải đường thủy. Chẳng lẽ lại đi phi thuyền sao? Mặc dù không biết hành tung của bọn họ, nhưng Đông Phương Sóc vẫn cho người chuẩn bị, trước tìm tới mấy chưởng quỹ thương hội lớn nhất Kinh Thành, dự định nhờ họ đến định giá thương phẩm mà Lâm Phóng mang đến. Những chưởng quỹ này quanh năm buôn bán, không ít người từng trải, hơn nữa lại rất giỏi trong việc ép giá. Đến lúc đó mặc kệ Lâm Phóng lấy cái gì tới. Hắn đều có lòng tin lấy giá thấp nhất để có được những hàng hóa đó.
Cứ như vậy lại qua ba ngày. Hôm nay Đông Phương Sóc dậy thật sớm, sau đó ăn một bữa xuất phát xong liền dẫn theo mấy quan viên phụ trách mua sắm đến bến đò ngoài thành. Lúc này trời còn sớm, ở bến đò trừ mấy người khuân vác ra, chỉ còn lại mấy người bọn quan viên bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn đợi hết bên này đến bên khác, nhưng không thấy bóng dáng thuyền nào. Cho người ta đi xung quanh bến đò nghe ngóng, thu được tin tức cũng chỉ là không thấy thuyền Hoa Quả Sơn đâu. "Đại nhân, chiếc thuyền Hoa Quả Sơn kia hôm nay thật sẽ tới sao?" "Hắn có khi nào đang đùa chúng ta không?"
Cuối cùng cũng có người ngồi không yên. Đông Phương Sóc lúc này cũng có chút không hiểu ra sao. Hắn cũng cảm thấy cái tên Lâm Phóng đó đang chơi xỏ bọn họ, đám Yêu tộc sinh tính ngang ngược, việc gì mà không dám làm, nghe nói còn có một số chủng tộc trời sinh bệnh thần kinh, làm việc không có chút logic nào. Hắn cảm thấy Lâm Phóng rất có thể cũng là bệnh thần kinh. Bệnh thần kinh cái gì mà không làm được chứ!! Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như thường: "Đừng vội, chờ một chút." Hoảng loạn thì cũng vô ích. Càng vào lúc này, hắn càng phải ổn định đại cục.
Đám quan chức nhìn thấy Đông Phương Sóc không vội, những lời sắp nói ra cũng đều nuốt vào trong bụng. Vậy cứ chờ một lát đi!! Nhưng bọn hắn lại chờ thêm một canh giờ, lúc này mặt trời đã lên cao, bến tàu bên này cũng có không ít bách tính lui tới. "Đại nhân, chúng ta còn phải đợi sao?" Một quan viên nhìn về phía Đông Phương Sóc. Đông Phương Sóc mặt mày cứng đờ, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ: "Đợi thêm!!"
Đám quan chức đành phải tiếp tục chờ. Thời gian trôi qua rất nhanh. Đến giữa trưa, đám quan chức cũng không nhịn được nữa. "Đại nhân, ta thấy..." "Đợi thêm!!" Lần này còn chưa đợi người kia nói xong, Đông Phương Sóc đã thô bạo ngắt lời hắn. Mặt hắn đã đen như than!! Hắn bây giờ đã hoàn toàn xác định thằng nhóc Lâm Phóng kia đang đùa giỡn hắn!! Nhưng hắn không thể đi, chỉ cần hôm nay hắn còn chưa đi, hắn không thể nhấc chân, một khi hắn đi, mà Lâm Phóng tới, vậy đó chính là nồi của hắn.
Đông Phương Sóc hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đang dao động. "Đợi đến lúc rạng đông." "Nếu thằng nhóc Lâm Phóng kia không tới, lão phu ngày mai sẽ đích thân đến trước mặt bệ hạ vạch tội hắn một phen." Hắn đã nói vậy, bọn quan viên đành phải ngậm miệng.
Mặt trời dần khuất núi. Đến chiều, đám quan chức đã đứng một ngày đều chạy tới quán trà gần đó uống trà, ai nấy đều mặt mày ủ rũ bàn mưu tính kế việc ngày mai tố tội Lâm Phóng như thế nào. Đông Phương Sóc cũng ở bên cạnh trợ giúp. Mà đúng lúc này, trời bỗng nhiên tối sầm!! Lũ khuân vác gần đó đều kinh hoàng bỏ chạy. Đông Phương Sóc từ trong quán trà bước ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thân thuyền khổng lồ. Trên thân thuyền khắc họa vô số phù văn, trong đó có một vài phù văn tản ra ánh sáng. Mà chiếc thuyền này đang từ từ hạ xuống. Ngay trước mặt Đông Phương Sóc, từ từ đáp xuống bên cạnh bến tàu, làm bắn lên vô số bọt nước, khiến không biết bao nhiêu người kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận