Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 859:: một trận chiến định thiên hạ

Chương 859: Một trận chiến định thiên hạ
Trong mắt Thái Bạch Kim Tinh, đây thật sự không phải là một cơ hội tốt. Ngọc Đế đã chờ đợi nhiều năm như vậy, làm gì phải so đo chuyện hơn thua nhất thời này. Cứ để cho Phật môn và Yêu tộc đánh nhau đi, đánh cho đầu rơi máu chảy, đánh cho nguyên khí suy hao nặng nề. Đó mới là cơ hội để Thiên Đình ra tay. Người đi sau hưởng lợi. Thậm chí Thái Bạch Kim Tinh cảm thấy đây vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất. Cơ hội tốt nhất là đợi đến khi Phật môn đánh tan Yêu tộc, Côn Lôn không thể ngồi yên được nữa. Một khi Côn Lôn nhúng tay vào. Đó mới chính thức là thời điểm Thiên Đình quật khởi. Nhưng hắn rất biết điều không khuyên can Ngọc Đế, bởi vì có khuyên cũng không được.
Giờ phút này, trên khuôn mặt Ngọc Đế tràn đầy hưng phấn, ánh mắt sáng rực rỡ, cả người tinh thần cũng khác lạ, tựa như một con mãnh hổ đang dồn sức chờ phát động, dự định hảo hảo hoạt động một phen.
“Thái Bạch, ngươi đi bảo Lý Tĩnh điều động toàn bộ thiên binh ở Nam Thiên Môn, theo trẫm xuất chinh.” Ngọc Hoàng Đại Đế đứng lên khỏi ghế, khí thế hừng hực!
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu lui xuống. Chờ hắn đi rồi, Ngọc Hoàng Đại Đế bỗng nhiên có chút bất an. Hắn chưa từng thấy mình có lòng tin như vậy, chuyện này cũng không thể nào nắm chắc phần thắng. Hắn bắt đầu đi qua đi lại trong đại điện. Sau một hồi đi qua đi lại, hắn bỗng nhiên nhìn về phía sau đại điện. Nơi đó có thiên thư! Mà bây giờ chính là thời điểm dùng thiên thư. Thế là hắn đi vào mật thất, nhìn thấy thiên thư mà hắn đã khổ công tạo ra, hỏi vấn đề mà hắn đã giấu kín trong lòng từ lâu.
Thiên thư rất nhanh đưa ra đáp án. Nhìn thấy câu trả lời, mắt Ngọc Hoàng Đại Đế bỗng nhiên trừng lớn. Sau đó là tiếng cười ha hả, tiếng cười mỗi lúc một lớn, cuối cùng thậm chí có vẻ hơi điên cuồng. Đến khi hắn đi ra, đã không còn một chút bất an nào.
Mà Thái Bạch Kim Tinh sau khi tìm được Lý Tĩnh, Lý Tĩnh cũng lộ vẻ rất phấn khởi. Lý Tĩnh là người của Ngọc Đế, cũng biết Ngọc Đế không đơn giản như vẻ ngoài, những năm này hắn cũng nhẫn nhịn, chịu đựng những kẻ đó đi ỉa đi đái lên đầu hắn. Trong lòng hắn cũng có uất ức. Bây giờ cuối cùng không cần nhẫn nhịn nữa. Hắn rất nhanh chóng liền chỉnh đốn toàn bộ thiên binh ở Nam Thiên Môn, tùy thời chuẩn bị xuất phát. Từ giờ khắc này trở đi, Thiên Đình chính thức vào cuộc, đồng thời bọn họ còn dự định một trận chiến định thiên hạ!
......
Linh Sơn.
Như Lai cũng bắt đầu kiểm kê nhân lực. Đem toàn bộ những người có thể ra trận đều tập hợp, cũng muốn một trận chiến định thiên hạ.
Sau đó, hai người bọn họ gặp mặt.......
Như Lai thấy quân đội Thiên Đình cuồn cuộn từ phía xa đến, đầu tiên hắn ngẩn ra một chút, sau đó liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không khỏi cười lạnh.
“Đây là nhịn không được, lộ cái đuôi hồ ly ra rồi.”
Mà Ngọc Đế nhìn Như Lai đối diện, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nhưng vừa nghĩ đến lời thiên thư đã báo, hắn liền lập tức như uống thuốc an thần.
Lý Tĩnh lúc này hỏi: “Bệ hạ, nên làm thế nào?”
“Không cần để ý tới.”
“Đại quân xuất phát, mục tiêu Yêu Quốc.”
Ngọc Đế vung tay lên, thậm chí có loại cảm giác xem thường. Phật môn? Ha ha!!
Lý Tĩnh lúc này rất kích động. Hắn cảm thấy toàn thân mình như run lên. Giả bộ đáng thương nhiều năm như vậy, hắn cảm thấy mình như thành cháu thật, bây giờ cuối cùng đã có thể ngẩng cao đầu, trong lòng hắn vui mừng biết bao. Hơn nữa nhìn thái độ của bệ hạ kìa. Thật có khí phách!!
Lý Tĩnh cũng vung tay lên.
“Đại quân xuất phát!!” Một tiếng này thật sự sảng khoái vô cùng.
Đại quân Thiên Đình từ trước mặt Phật môn hùng dũng oai vệ rời đi, lúc đi Lý Tĩnh còn liếc mắt nhìn Như Lai.
Như Lai: “......”
Cái này không phải là điên rồi sao. Như Lai ngơ ngác nhìn đại quân Thiên Đình đi ngang qua trước mặt hắn. Không chỉ mình hắn, toàn bộ người Phật môn đều ngơ ngác. Sau khi những người Thiên Đình đi hết, bọn họ mới dần dần tỉnh táo lại, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Quan Âm nhíu mày: “Chuyện này là thế nào?”
Như Lai lắc đầu. “Không biết.”
Thật không hiểu được. Nhưng bọn họ cũng không ngăn cản. Dù sao hiện tại đối với tình hình Yêu tộc còn chưa rõ, có người đi trước cũng là chuyện tốt, đỡ cho bọn họ tốn công thăm dò.
Đi một hồi.
Lý Tĩnh: “Bệ hạ, người của Như Lai đang theo sau.”
Đều là hồ ly ngàn năm, Ngọc Đế nghe liền hiểu ý đồ của Như Lai. Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.”
“Vẫn là kiểu cũ.”
Mặc dù lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không còn giống trước nữa. Bây giờ cục diện đã thay đổi, một trận chiến của Yêu tộc và Phật môn đã phá vỡ thế cân bằng, một người đứng ở vị trí cao cần phải quyết đoán, mà do dự thì sẽ tự gây loạn, hắn nhất định phải đưa ra quyết định này. Còn Như Lai vẫn cứ lo trước lo sau, nghĩ đến việc trộm gà, chẳng phải là một dạng hèn nhát sao?
“Không cần phải để ý đến bọn chúng, chúng ta cứ xông lên phía trước.”
Trong mắt hắn, cục diện bây giờ không nằm ở việc đánh bại Yêu tộc như thế nào, mà nằm ở việc ai đánh bại chúng. Thiên Đình chỉ cần đánh bại Yêu tộc trước Phật môn, thì Bắc Câu Lô Châu rộng lớn này sẽ là của Ngọc Hoàng Đại Đế hắn. Hắn cũng không tin Phật môn dám ra tay với hắn. Hơn nữa hắn cũng không sợ. Cùng lắm thì hắn sẽ thả Học Lâm ra, rồi lấy ra bức chân dung Hồng Quân. Đến lúc đó chỉ cần Phật môn có bất cứ động tĩnh gì, hắn trực tiếp lôi Hồng Quân ra, cũng nếm thử cái cảm giác ôm đùi xem sao.
Nghĩ thông suốt những điều này, tâm tình Ngọc Đế liền tốt hơn. Hắn đã tha hồ tưởng tượng ra cảnh đánh bại Yêu tộc, sau đó dùng thế thôn tính để tiêu diệt Phật đạo…
...
Mà lúc này.
Côn Lôn.
Là một người cẩn trọng, Quảng Thành Tử vẫn giữ nguyên sự ổn định. Ngọc Đỉnh lúc này thì sắp cuống lên rồi.
“Đại sư huynh, Phật môn và Thiên Đình cùng lúc xuất quân, Tôn Ngộ Không lại mất tích không rõ, bây giờ cái có thể cứu Tiệt giáo dường như chỉ còn lại chúng ta, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn ngồi nhìn mà không cứu sao?”
Hắn không có tình cảm gì với Tiệt giáo, nhưng dù sao thì cũng là một mạch đạo thống, dù thế nào cũng nên ra tay. Hơn nữa sư tôn của bọn họ chỉ là rời đi, chứ không phải đã chết. Nếu như hôm nay không ra tay, đến ngày sư tôn trở về… Ngọc Đỉnh thật không dám nghĩ đến. Nhưng mặc kệ hắn nói như thế nào, Quảng Thành Tử vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng, Ngọc Đỉnh làm phiền Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử lúc này mới mở mắt ra, sau đó bình tĩnh nói: “Chờ đã!”
Chờ đã. Chứ không phải không cứu. Trên thực tế Quảng Thành Tử và Thái Bạch Kim Tinh có chung một ý nghĩ. Đạo môn muốn chiến thắng trong trận đạo thống chi tranh này, biện pháp tốt nhất chính là hi sinh Tiệt giáo, dùng Tiệt giáo làm mồi nhử dẫn dụ Phật môn và Thiên Đình đối đầu. Chờ Tiệt giáo, Phật môn và Thiên Đình đánh cho đầu rơi máu chảy, sau đó bọn họ mới xuất trận. Một trận chiến định thiên hạ!!
Thật kỳ diệu. Người lãnh đạo của Thiên Đình, Phật môn, Đạo môn đều có ý nghĩ này. Ngọc Đỉnh nhìn Quảng Thành Tử, cuối cùng thở dài. Nói gì nữa cũng vô dụng.
Nhưng đúng lúc này, một đạo đồng đi đến: “Sư tổ, Thái Bạch Kim Tinh của Thiên Đình cầu kiến.”
Ngọc Đỉnh lộ vẻ ngạc nhiên. Quảng Thành Tử lại chỉ ừ một tiếng, rồi vừa cười vừa nói: “Cho hắn vào đi.”
Thái Bạch Kim Tinh bước nhanh đến, lần này hắn lén lút đến, Ngọc Đế cũng không rõ tình hình, mà hắn đến là để cầu viện, không phải vì Thiên Đình, mà là vì Yêu tộc. Đây quả thực là một chuyện rất trớ trêu. Ba thế lực ở phía trước căng thẳng, sắp đánh cho trời long đất lở. Mà hắn lại đến cầu viện phe đối địch, là cầu viện một phe đối địch khác, chỉ để cứu Ngọc Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận