Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 805:: Như Lai lại ăn quả đắng

Chương 805: Như Lai lại ăn quả đắng
Lâm Phóng đề nghị bị quỷ xa phản đối, nhưng phản đối vô hiệu, bởi vì Tôn Ngộ Không đồng ý. Quỷ xa nhìn hai người bọn họ, lần đầu tiên muốn đ·á·n·h cho cả hai một trận. Hai ngươi có phải ngốc không? Hồng Quân muốn lập giáo phái, cần các ngươi quan tâm sao? Bao nhiêu năm nay, đệ tử của Hồng Quân đều đã có giáo phái riêng, đạo thống cũng đã được lưu truyền, chỉ có Hồng Quân một mực không lập giáo phái, đó là do hắn không muốn lập. Bây giờ lại hay, Lâm Phóng giúp hắn lập. Hơn nữa còn muốn lập giáo phái cho Hồng Quân ngay trên địa bàn của Phật môn. Chẳng phải là muốn nịnh hót mà còn nịnh sai chỗ sao! Nhưng nàng lại có thể làm gì đây? Chỉ có thể đâm đầu vào chỗ chết thôi!! Cổ Điêu... Hắn đã chạy. Nhưng rất tiếc, lại bị quỷ xa bắt về. Sau khi trở về, Cổ Điêu than vãn: "Lão đại, ngài nghĩ quẩn rồi, cũng không thể kéo tiểu đệ xuống mồ theo cùng chứ, trên đời đâu có cái quy củ đó, chúng ta cũng có chút giao tình không sâu không cạn, ngài tha cho ta một mạng đi?" Đáp lại hắn là một cái tát của quỷ xa: "Ai giải thích với ngươi, ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?" Cổ Điêu bó tay. Cô Hoạch Điểu đứng bên cạnh chỉ lắc đầu. Giờ chạy trốn có ích gì? Muốn chạy trốn, cũng phải chọn thời điểm chứ!
Đến đêm... Ban đêm. Cô Hoạch Điểu và Cổ Điêu bị giam lại. Quỷ xa thấy vậy mới yên tâm: "Chuyện này không ai chạy được, nếu Đạo Tổ thật sự nổi giận, vừa hay ném hai đứa các ngươi ra đỡ đòn."
Cô Hoạch Điểu: "..."
Cổ Điêu: "..."
Hai người bọn họ giờ phút này có một cảm giác vô cùng xui xẻo. Thật sự là không chừa cho họ con đường sống nào.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phóng lại tìm Quảng Thành Tử, cũng mượn hắn mấy người. Dù sao chuyện lập giáo này, bọn họ tương đối quen thuộc. Quảng Thành Tử từ đầu cũng cự tuyệt, chuyện này hắn không rảnh mà tham gia. Nhưng sau khi Lâm Phóng liên tục đảm bảo sẽ không kéo bọn hắn xuống nước, một khi có vấn đề gì, tất cả trách nhiệm hắn sẽ gánh chịu thì Quảng Thành Tử cuối cùng cũng cho người.
Có Côn Lôn giúp sức, sự tình tiếp theo liền đơn giản. Kéo người. Truyền bá giáo nghĩa. Người Côn Lôn làm chuyện này, thuần thục lắm. Nhưng hiệu quả không tốt. Tây Ngưu Hạ Châu vốn từ lâu đã bị Phật môn cai trị, thêm vào gần đây xảy ra nhiều chuyện, cũng không ai muốn chuyển đạo. Sau khi tuyên truyền mấy ngày, đến một gợn sóng cũng không có. Về việc này, Lâm Phóng chỉ có thể tung chiêu lớn. Phát trứng gà. Phát lương thực. Một chiêu này lập tức hiệu quả. Tổng đàn Thiên Đạo Giáo mấy ngày trước còn có thể giăng lưới bắt chim trước cổng, bây giờ liền đông nghẹt như trẩy hội. Tức thì thái độ dân chúng khác hẳn, có tin hay không là chuyện khác, chủ yếu là có trứng gà mang về, Lâm Phóng bọn họ liền lập tức khai phá được thị trường. Bước đầu lập giáo, trước hết cứ đánh bóng tên tuổi. Có tín đồ hay không vẫn là chuyện khác, chủ yếu là muốn người khác biết có giáo phái này. Còn về của cải! Cơ ngơi nhà ta to lớn, còn thiếu chút này sao? Lâm Phóng đã không còn là Lâm Phóng trước kia, hắn hào phóng lắm rồi!!
Cứ như vậy liên tục phát bảy tám ngày, Lâm Phóng đã có hơn trăm tín đồ, tiến độ này quả thực tương đối khả quan, so với kiểu Phật môn dựa vào khổ hạnh tăng đi truyền bá tín ngưỡng thì không thể sánh được. Chuyện này cũng thu hút sự chú ý của Linh Sơn, dù sao bọn họ vẫn luôn dòm ngó Lâm Phóng.
Như Lai nghe tin, tâm tình cực kỳ tốt. Vốn dĩ hắn còn đang tìm lý do gì để gây sự, hiện tại lý do liền tới. Thế là hắn quyết định tự mình ra tay. Như Lai đến thị trấn dưới núi, hóa thành một vị hòa thượng. Hơi hỏi thăm người khác, hắn liền tìm được cái gọi là tổng bộ Thiên Đạo Giáo. Lúc này hắn khoanh chân ngồi trước cửa. Người trong thành thấy vậy liền biết người của Phật môn đến đây, thế là tất cả xúm lại xem, tín đồ trong tổng bộ Thiên Đạo Giáo cũng đều lập tức giải tán, bất quá cũng không đi xa mà là trốn vào trong đám người. Gây sự thì không dám, nhưng xem náo nhiệt thì được.
Lâm Phóng đối với chuyện này đã sớm đoán được, cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn rất phối hợp xuất hiện.
Như Lai nhìn Lâm Phóng hỏi: "Thí chủ vì sao ở đây mê hoặc nhân tâm?"
Khá lắm, vừa lên liền chụp cho một cái mũ! Lâm Phóng tốt bụng phổ cập kiến thức cho hắn: "Ta bái chính là Đạo Tổ Hồng Quân, dạy dỗ là Thuận Thiên tuân mệnh, ngươi nói ta mê hoặc nhân tâm, chẳng phải đang nói Đạo Tổ sai sao?"
Như Lai: "..."
Lâm Phóng một câu làm hắn á khẩu! Trước khi đến hắn cũng không điều tra, chỉ là biết Lâm Phóng lập giáo. Nhưng giáo gì thì một chút cũng không rõ ràng. Hiện tại Lâm Phóng trực tiếp lôi Đạo Tổ ra làm cờ, cái này thì tiếp kiểu gì? Tiếp kiểu nào cũng sai hết! Nói Đạo Tổ sai? Hắn không dám. Nhưng nếu thừa nhận mình sai...
"Hoàng khẩu tiểu nhi không biết trời cao đất rộng, Đạo Tổ há là ngươi có thể bái." Thực sự không nghĩ ra cách nào, Như Lai đành phải chuyển đề tài, rất cứng rắn tránh khỏi đề tài trước.
Lâm Phóng nở một nụ cười trên mặt.
"Sao lại là chửi bới?"
"Vạn vật sinh linh đều có lòng hướng đạo, ta có, ngươi cũng có."
"Ta bái Đạo Tổ, đó là sự tôn kính đối với Đạo Tổ."
"Ngươi bây giờ nói ta sai rồi, chẳng lẽ cho là Đạo Tổ không biết thế gian sinh linh tôn kính sao?"
Chụp mũ thôi, ai mà không biết chứ!
Như Lai lại câm nín. Giờ phút này hắn xem như đã nhìn ra, Lâm Phóng lập giáo này chính là đang chờ hắn, mặc kệ hắn nói cái gì, Lâm Phóng đều sẽ lôi Đạo Tổ ra chắn đạn, cho nên bất luận hắn nói cái gì đều là sai, làm gì cũng là sai. Cái này thì chơi kiểu gì nữa?
"Đạo Tổ, Đạo Tổ đương nhiên đáng kính."
"Vậy được, hành vi ta lập giáo ở chỗ này, chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên không có vấn đề."
Như Lai trong lòng hận gọi là một cái hận, nhưng vẫn là đồng ý. Lâm Phóng lại cười, sau đó một cái lơ đãng, phía sau hắn giơ ra một cây gậy vàng.
Như Lai căn bản không ngờ Lâm Phóng lại ra tay vào lúc này, hơn nữa lại dùng cách thô bạo như vậy, khi phát hiện ra thì đã muộn, chỉ có thể hoảng hốt phòng ngự. Đầy trời phật quang từ trong thân thể hắn bắn ra, từng chuỗi tụng kinh vang lên. Chân trời tường vân liên tục hiện ra. Như Lai phát hiện lực lượng của một kích này thế mà mạnh hơn hắn tưởng tượng. Mặc dù với tu vi của hắn sẽ không bị thương, nhưng cũng bị đánh về nguyên hình. Trên bầu trời. Tường vân kéo đến cùng đóa đóa hoa sen. Trong đó đóa lớn nhất hóa thành một đài sen khổng lồ, thân hình Như Lai hóa thành một vệt kim quang ngồi ngay ngắn trên đài sen.
Mọi người vây xem thấy cảnh này, vậy đơn giản muốn sợ ngây người. Đây chính là Phật Tổ!! Bọn họ nhao nhao quỳ xuống.
Tôn Ngộ Không lúc này vừa vặn từ sau lưng Lâm Phóng đi tới. Trên mặt hắn cũng mang theo ý cười, chắp tay về phía Như Lai: "Đa tạ Như Lai đại khí, đem Tây Ngưu Hạ Châu này để cho chúng ta dùng để truyền giáo, cám ơn."
Như Lai trong lòng giật mình. Hắn khi nào nói muốn đem Tây Ngưu Hạ Châu nhường cho? Nhưng lời đến khóe miệng lại nhớ tới câu Lâm Phóng vừa hỏi hắn lập giáo ở đây có vấn đề gì không. Hắn nói không có vấn đề! Cái này đúng là... Hố cha mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận