Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 302:: Kim Sí Đại Bằng Điểu

Chương 302: Kim Sí Đại Bằng Điểu
Theo càng ngày càng nhiều công đức kim quang hội tụ trên không Hoa Quả Sơn, trong Tam Giới càng ngày càng nhiều thế lực chú ý tới loại kỳ cảnh này. Nhìn xem cái kia nồng đậm đến sục sôi công đức kim quang. Bọn hắn hâm mộ, đỏ mắt. Mặc dù công đức này kim quang không rơi đến trên đầu bọn hắn, có thể mở mang tầm mắt cũng tốt. Các tu sĩ mới sinh sau khi Tam giới thành lập, lại không nhìn thấy loại kỳ cảnh này. Mà ở phương tây, cũng có thế lực chú ý nơi này. Sư Đà Thành, một kẻ mặt trắng không râu, mặc đồ hoa phục, tựa như công tử văn nhã, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn xem luồng công đức kia, cũng nóng mắt. “Hướng kia hẳn là Hoa Quả Sơn, gần đây Yêu giới nơi đầu sóng ngọn gió chính là bọn hắn.” Thanh Sư và Bạch Tượng đứng hai bên hắn. “Tam đệ, Hoa Quả Sơn này lấy đâu ra nhiều công đức vậy, nhìn mà mắt ta phát thèm.” Trong mắt Thanh Sư nóng bỏng, so với Kim Sí Đại Bằng Điểu còn lộ liễu hơn. Nếu như không phải là công đức của Thiên Đạo, người ngoài không thể cướp đoạt, e rằng hắn đã bơi trong luồng công đức kim quang này rồi. Bạch Tượng một bên cũng gật đầu, mũi to hếch lên. “Ta cũng muốn.” “Đáng tiếc, không phải của ta.” Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn ra ngoài một hồi rồi thu lại ánh mắt: “Đám người tộc ở Sư Đà Thành này vẫn chưa định bỏ ý định chống cự sao?” Thanh Sư lắc đầu. “Bọn họ hình như phát điên rồi, còn nói chúng ta là yêu quái.” “Chết cũng không chịu thần phục chúng ta.” Bạch Tượng cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, những người này cứng đầu, lại còn cầu Bồ tát cứu họ khỏi nước sôi lửa bỏng, hôm qua ta còn nghe thấy có người đang cầu nguyện Phổ Hiền.” Nói đến đây, Bạch Tượng suýt bật cười. Bởi vì hắn chính là tọa kỵ của Phổ Hiền Bồ tát, còn Thanh Sư là tọa kỵ của Văn Thù Bồ Tát. Mà người Tam đệ không lộ mặt trước thiên hạ của họ, lai lịch còn lớn hơn, là em trai của Khổng Tước Đại Minh Vương và Yêu sư Côn Bằng, tức cậu của Phật Tổ. “Ha ha, nếu bọn họ không chịu, vậy chúng ta cũng không bắt buộc.” “Trực tiếp giết sạch.” Kim Sí Đại Bằng Điểu quả quyết nói. Thanh Sư có chút khó xử, nói: “Nhưng giết sạch thì ai cung phụng chúng ta, ai làm việc cho chúng ta?” Bạch Tượng vỗ đầu hắn một cái. “Ngốc à.” “Hai chân người đều giết, không phải vẫn còn yêu quái bốn chân sao, chúng ta là tới làm Sơn đại vương, chứ không phải làm quốc vương.” “Cần gì quản nhiều vậy.” Thanh Sư cúi đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn Bạch Tượng. “Nói chuyện thì cứ nói, đánh ta làm gì?” “Vậy ta đi giết người, giết thành núi thây biển máu, Khô Lâu Nhược Lĩnh, hài cốt như rừng.” Nói xong, hắn liền đi. Bạch Tượng nhìn hắn đi dứt khoát như vậy, lại cười ha hả nói: “Sư tử này đúng là ngốc, nói hắn hai câu liền không vui.” Kim Sí Đại Bằng Điểu không để ý đến Bạch Tượng, mà nhìn lên kim quang trên trời, chìm vào suy tư, hắn khác với Bạch Tượng, Thanh Sư xuống trần mang theo nhiệm vụ, hắn xuống trần là do ở Linh Sơn chán. Kim Sí Đại Bằng Điểu: “Ta nghe nói Hoa Quả Sơn trước đây từng đụng độ với Thiên Đình.” “Còn đánh thắng cả tinh quan Thiên Đình.” Bạch Tượng đối với chuyện này không hứng thú, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ có tin đồn này. “Đúng, có chuyện đó.” “Sao vậy?” Kim Sí Đại Bằng Điểu không trả lời câu hỏi của hắn, hai con mắt đảo loạn, một lát sau cười nói: “Ngươi còn nhớ lúc xuống giới, Bồ tát nói gì không?” Bạch Tượng lộ vẻ khó xử, dù sao đây là nhiệm vụ Bồ tát giao cho hắn, không tiện nói với Kim Sí Đại Bằng Điểu. “Cái này... Tam đệ, ngươi đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?” Kim Sí Đại Bằng Điểu thấy vậy, biết hỏi tiếp Bạch Tượng cũng không nói thật, hắn nhún vai: “Cũng không có gì, chỉ là tò mò, vì sao Bồ tát lại thả các ngươi xuống làm ác.” “Ngươi không muốn nói thì thôi.” Ngay sau đó, hắn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Chúng ta định đi xem tình hình Hoa Quả Sơn, ngươi có muốn đi không?” Bạch Tượng không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu. “Không đi, không đi.” “Bồ tát dặn, ta xuống trần làm ác, phải cẩn thận chặt chẽ, chỉ được hoạt động trong tám trăm dặm Sư Đà Lĩnh này, không thể tùy ý đi lung tung, tránh để ngài bị bôi nhọ.” Lời này khiến Kim Sí Đại Bằng sửng sốt hồi lâu. “Đã vậy thì nhân tộc ở Sư Đà Lĩnh càng không thể để lại.” “Dù sao chỉ cần giết sạch hết người, thì chúng ta làm việc ác cũng sẽ không ai biết.” Bạch Tượng gật đầu cười. “Tam đệ nói đúng lắm.” Kim Sí Đại Bằng Điểu liếc hắn một cái, không nhịn được cười, sau đó sau lưng bỗng nhiên xuất hiện hai chiếc cánh lớn màu vàng, cánh vỗ nhẹ, hắn hóa thành một đốm đen bay lên trời, hướng vị trí kim quang bay đi. Bạch Tượng nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thán: “Tam đệ nhanh thật, quá nhanh.” Hoa Quả Sơn. Ngay lúc Hầu Ca dẫn yêu quái vừa tới trường học. Một vệt kim quang phía xa vụt qua. Đến khi dừng lại, chúng yêu mới nhìn rõ, đó là một thanh niên soái ca mọc hai cánh sau lưng. “Ngươi là Tôn Ngộ Không?” Kim Sí Đại Bằng Điểu rơi xuống một tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống mọi người, ánh mắt dừng trên người Hầu Ca, không hề che giấu vẻ khinh thường và cao ngạo trong mắt. Bất quá, sau khi đánh giá qua, hắn liền mất hứng thú, dời tầm nhìn đi. Vốn tưởng Tề Thiên Đại Thánh Hoa Quả Sơn danh tiếng lừng lẫy phải là một nhân vật anh hùng thế nào, ai ngờ chỉ là một con khỉ hoang, không thú vị, thật không thú vị. Hắn liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Dương Thiền. “Ngươi là em gái của Chiến Thần Tam Giới Dương Tiễn?” Dương Thiền ánh mắt run lên, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đúng thì sao? Ngươi là ai? Đến Hoa Quả Sơn làm gì?” Kim Sí Đại Bằng Điểu thấy vậy, cười nhạo, nhún vai, không hứng lắm nói: “Đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp, tính cách lại lạnh như vậy, ta không thích băng sơn.” “Nữ nhân, ta đã không có hứng thú với ngươi rồi.” Dương Thiền: “...” Rất muốn giết hắn, làm sao bây giờ?? Trong khi hắn dò xét chúng yêu, Hầu Ca cũng đang quan sát hắn. Dù không biết tên gia hỏa có vấn đề này là ai, nhưng cũng có thể thấy được hắn rất mạnh, tu vi còn mạnh hơn hắn. Bất quá nếu đánh nhau thật, hắn có tự tin đánh đối phương gọi cha gọi mẹ. Kim Sí Đại Bằng Điểu đảo mắt nhìn một vòng. Cuối cùng thất vọng lắc đầu. “Ta nghe nói Hoa Quả Sơn muốn gánh vác trách nhiệm phục hưng Yêu tộc, vốn cho rằng là một nơi tốt, bây giờ xem ra cũng chỉ là một đám ô hợp hão huyền.” “Ta chính là…” Hắn vừa định tự xưng danh, thì một cây kim cô bổng đã nện xuống đầu hắn. “Bớt nói nhiều lời, nhìn thực lực đi.” Hầu Ca không thèm lằng nhằng. Muốn đánh thì đánh, không nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận