Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 851:: hết thảy đều là nhân quả

Chương 851: Hết thảy đều là nhân quả
Lâm Phóng cũng mặc kệ Quân Đại Lực nghĩ như thế nào, dù sao là không thể nào cho hương hỏa, một thành cũng khó có khả năng cho. Đạo Tổ nhìn bộ dáng của hắn, sau khi suy nghĩ một chút: “Hai thành?”
“Đạo Tổ ơi, chúng ta thật rất nghèo.” Lâm Phóng vẫn đang kêu la.
“Một thành?” Đạo Tổ lại giảm một thành.
Quân Đại Lực ở bên cạnh đều ngây người: “Cái này mẹ nó còn có thể nói chuyện giá cả như vậy sao?”
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm giác trong lòng có thứ gì đó sụp đổ, sự kính sợ vốn có đối với mấy nhân vật lớn này vào thời khắc này không còn sót lại chút gì. Ai từng thấy Đạo Tổ mặc cả với người ta bao giờ. Ngài thế nhưng là Đạo Tổ. Chẳng lẽ không phải thấy ai khó chịu thì trực tiếp một bàn tay đánh qua luôn sao? Mặc cả? Mặc cả cái rắm! Không đồng ý trực tiếp đánh chết luôn chứ. Quân xem, Như Lai cũng chỉ dám xuống một thành, đã thế còn cảm thấy mình lời rồi. Thế mà phó giáo chủ nhà mình lại hay, Đạo Tổ giảm cho một thành, hắn lại một bộ đánh chết cũng không hợp tác như vậy. Da trâu thật đấy!!
Quân Đại Lực bỗng nhiên cảm thấy khâm phục Lâm Phóng.
Mà Lâm Phóng nghe thấy một thành xong, vẫn kêu la: “Đạo Tổ, thật không được mà, một thành này chúng ta cũng không lấy ra nổi, chúng ta thật sự rất nghèo.”
Đạo Tổ thấy thế, vừa trầm ngâm một lát: “Vậy chỉ còn lại một điều kiện.”
Mắt Lâm Phóng lóe lên một cái. Đến rồi! Hắn không tin Đạo Tổ xuống đây một chuyến chỉ vì muốn hương hỏa. Đạo Tổ chắc chắn có mục đích khác.
“Xin mời Đạo Tổ nói rõ.” Biểu hiện của Lâm Phóng cũng trở nên chăm chú.
“Ta muốn ngươi ở đây chờ một lát, không nhiều, nửa ngày là được.” Đạo Tổ nói rành rọt từng chữ, vẻ mặt tương đối chăm chú.
Biểu hiện của Lâm Phóng có chút nghi hoặc, hắn trầm ngâm một chút. Chỉ vậy thôi? Hắn không nghĩ Đạo Tổ đưa ra điều kiện đơn giản như vậy, nhưng càng như thế, hắn càng không dám đáp ứng, bởi vì những điều kiện nhìn như đơn giản, thường thường sẽ phải trả cái giá vô cùng thê thảm.
“Ta có thể hỏi vì sao không?”
“Có thể.” Đạo Tổ gật đầu.
“Đại kiếp bắt đầu, bắt nguồn từ tranh đấu giữa Phật và Yêu.”
“Nhưng bất kể là Phật môn hay Yêu tộc đều quá mức cẩn thận, các ngươi không thể nào thật sự liều mạng.”
“Vậy nên cần ta đẩy một chút.”
Biểu hiện Lâm Phóng trở nên nghiêm túc: “Bây giờ là tranh đấu bắt đầu rồi.”
Đạo Tổ gật đầu: “Việc có người ở Tây Ngưu Hạ Châu vào tàn sát Yêu tộc là ngòi nổ, phó giáo chủ Tiệt giáo Lâm Phóng bị đuổi giết là nguyên nhân, Yêu tộc bây giờ đã khởi binh, mà ngươi một khi mất tích...”
“Hầu ca chắc chắn tâm loạn.” Lâm Phóng nói nốt lời còn lại giúp hắn.
“Như Lai vừa bị ta hố, hắn cũng tâm loạn, hai kẻ cầm đầu tâm loạn đụng nhau...”
“Đạo Tổ thủ đoạn hay thật.” Lâm Phóng cười khổ.
Hắn coi như hiểu rõ, Đạo Tổ từ ban đầu đã nắm chắc phần thắng rồi.
Đạo Tổ khoát tay: “Đại kiếp mới là chủ lực.” Nếu không có cái kiếp lực ở khắp mọi nơi kia, hắn cũng không thể làm loạn tâm trí Tôn Ngộ Không và Như Lai được.
“Ta còn một câu hỏi cuối cùng.” Lâm Phóng nhìn Đạo Tổ, vô cùng nghiêm túc: “Từ đầu đến giờ, tất cả đều là kế hoạch của Đạo Tổ sao?”
“Không phải, phần lớn đều là do đại kiếp tự diễn biến, ta chỉ là lúc thích hợp thì đẩy một cái thôi.”
Lâm Phóng nhắm mắt, phảng phất như nhận mệnh. Nhưng ngay sau đó. Hắn bỗng nhiên chạy về phía xa.
Đạo Tổ cũng không đuổi theo, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, tựa hồ đã sớm đoán được điều này.
“Ai!” Một tiếng thở dài, trời đất đảo ngược.
Mọi thứ xung quanh cũng bắt đầu nhanh chóng lùi lại, tất cả màu sắc giữa trời đất đều hướng về phía Đạo Tổ hội tụ, khi màu sắc biến mất, thay vào đó là một không gian màu trắng tinh. Không gian trắng tinh không ngừng khuếch trương, dần dần bao phủ về phía Lâm Phóng.
“Hư thực chuyển hóa!”
Ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Phóng dùng đến bản lĩnh cuối cùng. Nhưng vô dụng.
Không gian trắng tinh bao phủ toàn bộ hắn. Lúc bốn phía phong bế, Lâm Phóng cũng từ trạng thái hư hóa khôi phục lại.
“Nơi này không có không gian, cũng không có thời gian, ngươi không cần vùng vẫy.” Đạo Tổ nhắc nhở.
Quân Đại Lực lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâm Phóng vẫn không từ bỏ hi vọng, hắn thử một chút, phát hiện không có cách nào hư hóa được, lúc này mới chịu bỏ cuộc.
“Đạo Tổ, lão nhân gia ngài làm gì mà hại chúng ta vậy?”
“Vốn nên như vậy.” Đạo Tổ bình tĩnh nói: “Yêu tộc phát triển đến nay, vốn đã làm trái thiên lý, kiếp này tuy là kiếp của Thánh Nhân, nhưng cũng là kiếp của Phật và Yêu, ngươi còn nhớ đến nhân quả giữa Phật môn và Yêu tộc chứ?”
Bị Đạo Tổ nhắc nhở, Lâm Phóng lúc này mới nhớ ra phần sơ sót của mình. Phật môn và Yêu tộc vốn có ân oán. Những năm gần đây Phật môn có thể sống an ổn như thế ở Tây Ngưu Hạ Châu, chính là nhờ việc tuyên truyền Yêu tộc tàn bạo ăn thịt người, trấn nhiếp Nhân tộc, khiến Nhân tộc Tây Ngưu Hạ Châu vì để tự bảo vệ, chỉ có thể tôn thờ Phật môn. Phật môn vừa bảo vệ Nhân tộc, vừa nuôi nhốt Yêu tộc, tự nhiên vị trí vững chắc. Mà nguyên nhân tranh đấu lần này cũng chính vì thế. Như Lai để người đưa tất cả Yêu tộc còn lại ở Tây Ngưu Hạ Châu đến Bắc Câu Lô Châu, khiến cho một vài hòa thượng chó má trong chùa viện xù lông, mới thuê người xâm nhập Bắc Câu Lô Châu. Nghĩ vậy, tất cả đều có thể giải thích được.
Lâm Phóng vẫn nghĩ rằng nhân quả này đã qua lâu rồi, không ngờ lại chờ hắn ở đây. Hắn lập tức cảm thấy bất lực.
“Hố cha a!”
“Nghĩ thoáng chút, đây không phải chuyện xấu.” Đạo Tổ vỗ vai hắn.
Chuyện này không thể tránh khỏi, Yêu tộc và Phật môn sớm muộn gì cũng phải đánh cược một phen đạo thống, cược thắng thì Yêu tộc đại hưng, cược thua thì Phật và Yêu cùng tổn hại, giống như cuộc chiến Vu Yêu năm đó.
Quân Đại Lực lúc này nghe thì như lọt vào sương mù, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể làm người gỗ.
Còn Lâm Phóng, hắn đã hoàn toàn từ bỏ. Thôi kệ đi!! Thế này thì còn giãy giụa kiểu gì nữa?
Mà lúc này.
Yêu tộc.
Tôn Ngộ Không đã điểm quân xong, hùng dũng kéo đến. Hắn tuy để Lâm Phóng đi điều tra chuyện này, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ từ bỏ ý đồ, cũng như Như Lai nghĩ, từ đầu Tôn Ngộ Không đã muốn chiến đấu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hòa giải.
Mà đại quân Yêu tộc, đương nhiên vô cùng ủng hộ hành động này của Tôn Ngộ Không. Tính tình Yêu tộc vốn hung bạo, thờ phụng kẻ mạnh người yếu, cường giả là trên hết. Huống chi lần này lại bị khi dễ đến tận nhà, mà kẻ khi dễ lại là Phật môn. Sao có thể nhịn được chứ. Coi như Tôn Ngộ Không không xuất binh, bọn họ cũng tự mình lấy lại danh dự.
Nhưng có một điều khiến Tôn Ngộ Không vô cùng bất ngờ. Đó là bọn họ mới đi được nửa đường thì gặp ngay Như Lai đang trở về.
Lần này, hai bên đều có chút mơ hồ, không ai ngờ lại đụng mặt ở chỗ này. Nhưng ngay sau đó, Tôn Ngộ Không liền ý thức được có điều không đúng.
“Lâm Phóng đâu?” Hắn nhìn chằm chằm Như Lai.
Như Lai nghe cái tên này, cơn giận vừa nén xuống lại từ từ bốc lên. Ngươi còn hỏi ta Lâm Phóng đâu? Những chuyện tốt mà vị huynh đệ Lâm Phóng của ngươi làm, ngươi không biết sao? Vừa nghĩ đến bốn thành hương hỏa là hắn lại thấy đau hết cả tim.
“Chết rồi!!” Như Lai không nói hai lời trả lời một câu.
Ngay sau đó, một mảnh bóng râm đã xuất hiện trên trán hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận