Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 330:: Côn Bằng chạy trốn

Chương 330: Côn Bằng chạy trốn
Xanh lam trên mặt biển. Lâm Phóng thoải mái nhàn nhã bay lên, thỉnh thoảng còn nhìn một chút trên mặt nước sóng nước lấp loáng, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy đầu bóng ma khổng lồ. “Côn Bằng tiền bối a, cái này Bắc Hải rốt cuộc ở đâu vậy?”
Tuy nói tứ hải đồng khí liên chi. Có thể cái này Tây Hải, Đông Hải, Nam Hải, hắn đại khái đều biết vị trí ở nơi nào. Chính là cái này Bắc Hải vị trí, hắn không hiểu rõ lắm.
Côn Bằng giải thích cho hắn nói “Bắc Hải nằm ở Cực Bắc Chi Địa, là tứ hải bên trong nhỏ nhất một mảnh biển, mà lại khí hậu giá lạnh, trừ yêu loại bản địa bên ngoài, sinh vật tam giới ít khi đặt chân đến Bắc Hải, cho nên Bắc Hải trong Tam Giới không nổi danh mấy.”
“Thì ra là thế.”
Lâm Phóng cũng nhớ đến Tây Du có một lần, Hầu Ca từng đi tìm Bắc Hải Long Vương mượn Băng Long. Nhờ vậy Đường Tăng không bị lồng hấp cho chín. Bây giờ nghĩ lại cái này Bắc Hải nếu khí hậu giá lạnh, yêu quái nơi đó cũng hẳn là chủ yếu là yêu quái hệ Băng.
“Vậy cái này hải nhãn Bắc Hải lại là cái gì vậy?”
Côn Bằng tiếp tục giải thích cho hắn, nói “Cái này hải nhãn Bắc Hải, chính là một cái động lớn dưới Bắc Hải, cái động này không biết thông đến nơi nào, nhưng lại không ngừng thôn phệ nước biển Bắc Hải, cho nên cần phải ngăn chặn, để tránh nước biển đều bị hút sạch.”
“Trước khi Thân Công Báo đến, đều dùng phong ấn để bịt kín.”
Lâm Phóng hơi suy tư. Cái này hải nhãn Bắc Hải sao nghe giống ống thoát nước, còn Thân Công Báo chẳng phải cái nắp, hoặc cái đôn tròn múp, tu vi cao thâm, không chết được cái nắp.
“Vậy hắn những năm này ngâm trong nước biển, chẳng phải là toàn bộ đều như cua trong túi?”
Côn Bằng mặt không đổi nhìn hắn. Ngươi sau khi nghe xong, chỉ có mỗi ý nghĩ đó thôi sao? Trọng điểm có phải hơi bị lệch rồi không?
Lâm Phóng cười hắc hắc, hắn cũng cảm thấy trọng tâm của mình có hơi lệch, nhưng là hắn chính là muốn biết.
Sau đó... Không đợi Lâm Phóng nói thêm câu nào.
Côn Bằng bỗng nhiên ánh mắt run lên, thân hình nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, tại nơi Lâm Phóng và Côn Bằng vừa đứng, vô số đạo kiếm khí đã chém xuống, mỗi một đạo kiếm khí màu trắng đều tản ra năng lượng ba động khiến Côn Bằng cũng phải kinh hãi.
Mặt biển hai người vừa ở tức thì bị cắt ra vô số lỗ hổng khó mà khép lại. Toàn bộ mặt biển tựa như một tấm tranh, bị người cắt ra mấy đạo lỗ hổng.
“Cái này... tu vi Chuẩn Thánh!!”
Con ngươi Côn Bằng bỗng nhiên co rụt lại, căn bản không quan tâm Lâm Phóng sống chết, ánh mắt nhanh chóng hướng phía nơi kiếm khí phóng tới nhìn sang. Khi thấy rõ Câu Trần Đại Đế trên bầu trời. Côn Bằng không nói hai lời trực tiếp bỏ chạy.
Thực lực của hắn bây giờ suy giảm nhiều, đối mặt với Chuẩn Thánh bình thường còn quá sức, huống chi là Câu Trần Đại Đế, một Chuẩn Thánh uy tín lâu năm này.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Hắn cứ chạy trước.
Về phần Lâm Phóng, vậy cũng chỉ có thể tự cầu phúc. Bây giờ tình thế này, hắn tự thân còn khó đảm bảo, chớ nói chi là cứu người.
Câu Trần Đại Đế cũng không hề ngăn cản. Thực lực đối phương ngang ngửa hắn, cũng là một Chuẩn Thánh uy tín lâu năm, vốn đang đau đầu giải quyết đối phương thế nào, không ngờ đối phương chưa đánh đã bỏ chạy. Như vậy cũng tiết kiệm bớt được khó khăn cho hắn.
Câu Trần Đại Đế đắc ý nhìn về hướng nơi hắn phát ra kiếm khí.
“Lâm Phóng, trúng nhiều kiếm khí của ta như vậy, ta không tin ngươi còn sống được.”
Ánh mắt hắn hơi nheo lại. Nhưng lại ngay lúc này.
“Mẹ nó.”
“Thằng rùa con nào, đánh lén ông nội ngươi, cút ra đây cho ta.”
Lâm Phóng hoàn hảo không chút tổn hại phiêu phù trên mặt biển bị cắt xẻ, thân thể trông không có một chút vết thương nào.
Hoàn hảo không chút tổn hại!!
Câu Trần Đại Đế sắc mặt có chút kinh ngạc. Đừng nói hắn, người ở chỗ này không ai là không kinh sợ. Ăn một combo liên hoàn, thế mà không có một chút thương tích, chắc chắn không phải là hack đấy chứ??
Tất cả bọn họ đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lâm Phóng phía dưới.
Lâm Phóng lúc này cũng một phen hoảng sợ. Vừa rồi hắn đang nói chuyện thì Côn Bằng bỗng nhiên lùi lại nhanh chóng, sự biến đổi đột ngột khiến Lâm Phóng giật mình, hắn vô ý thức mở ra hư thực chuyển đổi.
Chính là hư thực chuyển đổi này đã cứu được hắn một mạng. Hóa hư xong, liền không có bất cứ thứ gì có thể tổn thương đến hắn. Thế nhưng là dao động của từng đạo kiếm khí vẫn khiến hắn cảm thấy từng tia hoảng sợ run rẩy. Nếu hắn chậm một chút nữa, tối nay có thể đã thành thức ăn của người nào đó rồi.
Lâm Phóng liếc nhìn vị trí của Côn Bằng. Yêu quái đâu rồi?
Chỉ còn lại một điểm đen đang nhanh chóng thu nhỏ, bây giờ đã không nhìn thấy được nữa rồi.
Mặc dù nói Lâm Phóng biết Côn Bằng không đáng tin cậy. Nhưng không ngờ hắn đi nhanh như vậy, không hề dây dưa dài dòng chút nào.
“Hừ!”
“Chờ ta trở về, có ngươi chịu đựng.” Lâm Phóng trong lòng lẩm bẩm.
Sau đó hắn nhìn lên bầu trời.
Thái Bạch Kim Tinh. Câu Trần Đại Đế. Cùng năm tên không quen biết.
Khá lắm, cần đến đều tới đủ cả, không thiếu một ai.
“Ồ! Đến hết rồi à.” Lâm Phóng cười nhếch mép.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn thấy dáng vẻ tiện kia của hắn, trong lòng tức điên.
“Lâm Phóng, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu.”
Với tình cảnh hiện tại.
Trên biển rộng mênh mông, đồng bọn của Lâm Phóng đã chạy, một mình hắn bị Thái Bạch Kim Tinh cùng Câu Trần, ngũ cực Chiến Thần chặn ở đây, hắn không tin Lâm Phóng còn có thể chạy được.
Lâm Phóng thì không chút hoang mang thở dài.
“Ai!”
“Xem ra ngươi chưa nghe lời ta rồi.”
“Ta lần trước đã nói với ngươi rồi mà, nóng giận hại thân, sao ngươi vẫn còn nổi nóng thế? Lớn tuổi rồi, học Phật một chút xem sao?”
Thái Bạch Kim Tinh trong lòng tự nhủ: "Ta nóng giận hại thân, là ta bị ai chọc giận chứ."
"Còn không phải là ngươi à."
Hắn hít sâu một hơi, để bản thân tỉnh táo lại: “Câu Trần Đại Đế, tiếp theo phải xem ngươi rồi.”
Hắn lùi về phía sau, nhường sân khấu cho Câu Trần.
Câu Trần Đại Đế nhìn Lâm Phóng, nắm chặt trường kiếm trong tay, cười khẩy nói: “Lâm Phóng, hôm nay ta mà không giết được ngươi, sau này ngươi chính là cha ta.”
Lâm Phóng mặt mày hớn hở.
“Vậy thì tốt.”
“Nhi tạp.”
Câu Trần Đại Đế: “……”
“Miệng lưỡi lanh lợi, xem kiếm.”
Hắn nhấc kiếm lên vung liên tục về phía Lâm Phóng. Thế nhưng là mỗi một đạo kiếm khí đều xuyên qua thân thể Lâm Phóng, không làm bị thương Lâm Phóng mảy may, cứ như thể Lâm Phóng trước mắt chỉ là một ảo ảnh, hắn vốn dĩ không hề tồn tại.
Cảnh tượng này có thể gọi là quỷ dị.
Tấn công đều thất bại, lông mày Câu Trần Đại Đế hơi nhíu lại, động tác trên tay dần dần dừng lại.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phóng, trong lòng suy nghĩ Lâm Phóng đã làm bằng cách nào.
Lâm Phóng thấy hắn không công kích.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói “Sao không đánh nữa, chẳng phải vừa mới còn gào muốn giết ta sao? Hôm nay ngươi không giết được ta, thì ta xem như ba ba ngươi.”
“Cũng không biết Đấu Mỗ Nguyên Quân dáng dấp thế nào?”
“Nếu mà dung mạo không xinh đẹp, đứa con tiện nghi này của ngươi, ta cũng không muốn.”
Câu Trần Đại Đế nghe được thiếu chút nữa nôn ra máu. Hận không thể giờ phút này băm Lâm Phóng ra, rồi dùng dầu nóng chiên giòn, thêm gia vị xào lên, đổ nước tương lên... Cái miệng này quá độc ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận