Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 157:: Quan Âm tiếp tục mộng bức bên trong

Chương 157: Quan Âm tiếp tục bị ép trong mộng “Tạm được.” Sau đó hắn lại giơ tay ra, nói “Đưa ngươi tới đây tốn lộ phí, ngươi cho ta ít hạt sen đi.”
Quan Âm: “......”
Lâm Phóng cũng mặc kệ đối phương là ai. Chỉ cần đối phương lại giả ngốc với hắn, vậy hắn tuyệt đối không thể chịu thiệt.
Quan Âm nhìn bàn tay nhỏ xíu đang đưa tới của Lâm Phóng, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, kiểu “không muốn đâu không muốn đâu”, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn đè lửa giận trong lòng xuống, lấy ra hai viên hạt sen đưa cho Lâm Phóng.
Lâm Phóng cầm lấy hạt sen, bộ mặt lộ vẻ "trộm gà" được biểu lộ rõ trên mặt. Hạt sen này không tệ lắm.
Hắn trực tiếp ném một viên vào miệng, vị thanh hương lan tỏa, chỉ là có chút cứng, giống như đang nhai hạt đậu vậy.
“Hương vị không tệ, chính là cảm giác hơi kém chút.” Vẻ mặt kia của hắn thì đúng là kiểu “được tiện nghi còn khoe mẽ”
Trong lòng Quan Âm cũng không khỏi sinh ra chút tức giận. Hạt sen này tuy đối với nàng mà nói chỉ là vật bình thường, thế nhưng nếu cầm đến thế tục cũng coi như một kiện bảo bối không tồi. Ăn một viên có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm, không biết bao nhiêu đế vương mong mà không được. Vậy mà cái con rùa nhỏ này còn chê lên chê xuống, thật là đáng ghét.
Lâm Phóng nhai nhai một hồi, lại ném nốt viên còn lại vào miệng, sau khi nuốt hết vào bụng, hắn còn không quên vỗ vỗ vào mai rùa, lộ vẻ rất hài lòng.
Quan Âm nhìn hắn, gằn từng chữ: “Bây giờ ngươi có thể đưa ta đi được chưa?”
“Đương nhiên.”
Lâm Phóng dẫn theo Quan Âm đi trong Hoa Quả Sơn.
Đi ngang qua mỗi người đều nhiệt tình chào hỏi Lâm Phóng.
“Viện trưởng tốt ạ.”
“Viện trưởng, cô bé này là ai vậy?”
“Viện trưởng, hôm nay ngươi rất đẹp trai.”
Lâm Phóng cũng nhiệt tình đáp lại.
“Ngươi cũng tốt nha.”
“Cô ấy à, một con yêu hoa sen, đến bái phỏng đại vương của chúng ta, ta dẫn cô ấy đến.”
“Lời này của ngươi nói cứ như ta ngày nào không đẹp trai ấy.”
Quan Âm đi phía sau hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người hắn. Con rùa nhỏ này ở Hoa Quả Sơn địa vị rất cao.
“Ta nghe nói Mỹ Hầu Vương ở Hoa Quả Sơn lập học xá, giáo hóa Yêu tộc, để bọn họ biết chữ đọc sách, thậm chí còn giơ khẩu hiệu vì sự quật khởi của Hoa Quả Sơn mà đọc sách, có thật không?”
Lâm Phóng gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là thật.”
“Yêu tộc chúng ta bây giờ đang suy thoái, đương nhiên phải không ngừng vươn lên, dũng cảm tiến về phía trước.”
“Nếu cứ tiếp tục đần độn ngu ngốc, giống như gà què, sớm muộn gì cũng bị Nhân tộc tàn sát đến không còn mảnh giáp.”
Quan Âm lại lắc đầu.
“Sinh linh trong thiên hạ này, nếu một lòng hướng thiện, đều có thể thành yêu.”
“Cho dù Nhân tộc thế lực lớn mạnh khó địch nổi, Yêu tộc cũng sẽ không bị diệt tuyệt.”
Lâm Phóng gật gù nói “Lời tuy nói vậy, nhưng mình là dao thớt người là cá thịt, chi bằng thử một lần, vì Yêu tộc mà tìm ra một con đường.”
“Như vậy cũng coi như là công đức vô lượng đi.”
Hắn bỗng nhìn về phía Quan Âm.
“Ý của người Hoa Quả Sơn bọn ta là, ta không phạm người.”
“Mỹ Hầu Vương không cho phép Yêu tộc Hoa Quả Sơn chủ động gây tổn thương Nhân tộc, nhưng nếu Nhân tộc chủ động khiêu khích, chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt, cái học xá này là vì thế mà chuẩn bị.”
Quan Âm kinh ngạc.
“Quả thực xứng với bốn chữ công đức vô lượng.”
“Chỉ là công đức này, lại là công đức với Yêu tộc, đối với Nhân tộc và thiên đình thì các ngươi chính là kẻ địch lớn.”
Lâm Phóng cười cười.
“Anh hùng của ta là cường đạo của địch!!”
“Nhưng sinh ra là yêu, Mỹ Hầu Vương cũng không lựa chọn được.”
“Chúng ta chỉ nghĩ tự vệ mà thôi.”
Quan Âm lại nghĩ tới điều gì đó, nói “Tình thế bây giờ, chỉ sợ không dung các ngươi an cư lạc nghiệp một chỗ đâu, các ngươi làm vậy kết quả cũng chỉ là công dã tràng.”
“Vậy dù sao cũng tốt hơn là không làm gì chứ.” Lâm Phóng cười: “Ta đã đến, ta đã thấy, ta đã chinh phục, dù thất bại, ta cũng không hối tiếc.”
Đây là danh ngôn của Caesar Đại Đế. Lâm Phóng trực tiếp dùng tới.
Quan Âm lại bị câu nói này của hắn làm kinh hãi. Nếu thật sự như Lâm Phóng nói vậy, thì chí hướng lớn lao của Tôn Ngộ Không đã đạt đến mức khiến người ta kinh hãi, nếu thật sự để bọn họ làm thành, thì trật tự tam giới vừa ổn định, e là lại bị phá vỡ. May mà phát hiện chưa muộn, hết thảy vẫn còn có thể cứu vãn.
Lâm Phóng dẫn nàng đến trước một đài cao lớn giữa Hoa Quả Sơn.
Quan Âm hỏi: “Mỹ Hầu Vương ở chỗ này?”
“Không có ở đây.” Lâm Phóng nhìn Quan Âm, cười nói: “Bồ Tát đi một chuyến, hẳn là đã có được đáp án muốn biết rồi đúng không.”
Mục đích của bọn họ vốn không giấu giếm được. Nên sau khi xác định đối phương đánh không lại, Lâm Phóng dứt khoát thẳng thắn luôn.
Quan Âm nhìn hắn.
“Ngươi nhận ra thân phận của ta?”
Lâm Phóng gật đầu. Thế là Quan Âm càng thêm cảnh giác với hắn, thật ra nàng dùng không phải thuật biến hóa, mà là một trong ba nghìn hóa thân của mình, hình tượng này thật sự là một đóa hoa sen tinh.
Vậy mà vẫn bị đối phương nhìn ra thân phận. Hơn nữa nghĩ lại thì có lẽ đối phương đã nhận ra thân phận của nàng ngay từ đầu.
Địa Tiên sao? Đừng đùa! Địa Tiên làm sao có thể nhìn ra thân phận của nàng chỉ bằng một cái liếc mắt chứ?
Con rùa nhỏ trước mắt này chắc chắn cũng là một đại năng, hơn nữa tu vi chắc chắn không thấp hơn nàng, nếu không sao có thể để nàng không nhìn ra được nông sâu. Nghĩ đến đây Quan Âm bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.
Lần này mình tùy tiện xông vào Hoa Quả Sơn thật sự quá mạo hiểm, quá lỗ mãng. Nếu như sơ sẩy một chút bị đối phương làm sao thì chẳng phải xong đời rồi sao.
“Bồ Tát hỏi một đường, vậy ta cũng muốn hỏi một vấn đề.” Lâm Phóng nhìn nàng. Thật ra trong lòng hắn bây giờ cũng vô cùng bất an, dù không biết vị Bồ Tát này là ai, nhưng nếu nàng ta cho mình một phát ngay tại đây, thì chẳng phải xong rồi sao?
Cho nên làm bộ thì rất nguy hiểm nha. Chỉ là hắn không biết, ý nghĩ của Quan Âm lúc này cũng gần giống như hắn.
“Ngươi muốn hỏi gì?” Lâm Phóng bình thản hỏi “Phật nói chúng sinh bình đẳng, vậy chúng sinh rốt cuộc là cái gì?”
“Chúng sinh tự nhiên là ức vạn sinh linh trong thiên hạ.”
Lâm Phóng nói tiếp: “Vậy kính xin Bồ Tát sau khi trở về, đừng quay lại Hoa Quả Sơn nữa, ta có thể cam đoan với Bồ Tát rằng, Hoa Quả Sơn ta tuyệt đối không chủ động gây sự.”
Quan Âm cau mày. Nàng lúc này cuối cùng đã hiểu Lâm Phóng muốn làm gì.
Yêu tộc cũng là một trong những chúng sinh, vậy việc Yêu tộc quật khởi tuy là chuyện xấu đối với Nhân tộc, nhưng nếu Phật Tổ vì vậy mà nhắm vào Hoa Quả Sơn, thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao. Câu nói chúng sinh bình đẳng đó chẳng qua là sáo rỗng.
“Bồ Tát vẫn không muốn từ bỏ sao?”
Quan Âm im lặng không nói gì.
“Phật nói nhân quả báo ứng, vậy nhân quả giữa Yêu và Nhân tộc có thể nói rõ được không?” Lâm Phóng lại nói thêm một câu.
Trán Quan Âm đã lấm tấm mồ hôi. Nàng thuận theo lời của Lâm Phóng mà suy nghĩ, sau đó trong đầu xuất hiện hình ảnh yêu ăn thịt người, người giết yêu, cứ lặp đi lặp lại như thế, nhân quả càng lúc càng lớn. Loại nhân quả này tuyệt đối không được dính vào.
“Bồ Tát còn không đi sao?” Lâm Phóng nhìn nàng.
Ha ha!! Lần này xem ngươi chết thế nào. Kiếp trước tin tức bùng nổ, khiến một người gần như có thể tiếp cận mọi tin tức hắn muốn tiếp cận. Và Lâm Phóng lại vô tình đọc được một số vấn đề căn bản không có cách nào giải quyết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận