Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 834:: dẫn đường

Chương 834: dẫn đường Thái Bạch Kim Tinh rất nhanh liền đem những đồ vật cần chuẩn bị cho xong, tìm lúc không có người lén lút vào Lăng Tiêu Bảo Điện, đưa đồ cho Ngọc Đế. Sau đó Ngọc Đế liền trúng độc! Ân. Vật đại bổ tương khắc! Cái này biết tìm ai để nói lý lẽ đây. Ngọc Đế một hơi uống hết chén thuốc, đem nửa cái m·ạ·n·g của mình giao ở đó. Sau đó chuyện Ngọc Đế lén ăn đồ đại bổ liền lan khắp t·h·i·ê·n Đình, mọi người ngoài mặt tuy không nói, nhưng nhìn vẻ mặt của Ngọc Đế đều không được bình thường. Mà người đứng mũi chịu sào Thái Bạch Kim Tinh coi như gặp xui xẻo lớn. Bị tống vào t·h·i·ê·n lao. Thật t·h·ả·m. Tr·ê·n thực tế chuyện này thật không trách hắn. Đồ hắn chuẩn bị đều là đồ tốt, hơn nữa hắn cũng có chút hiểu biết về dược lý, vốn không có chuyện gì. Thế nhưng mà trong đó một loại tím cáp, tuổi thọ lại xảy ra sai sót. Ban đầu hắn muốn tìm loại tím cáp vạn năm, kết quả tìm phải loại 100.000 năm. Dược lực đã tăng mấy lần. Mà chén thuốc lại chú trọng nhất là sự điều hòa Âm Dương. Bởi vì dược lực đã tăng gấp mấy lần nên dẫn đến dược lực Âm Dương không đều, dẫn đến mất cân bằng, đang yên lành một bát đồ đại bổ, vậy mà lại biến thành kịch độc. Bất quá may là Ngọc Đế cũng không thật sự trách hắn, sau khi tỉnh lại liền thả hắn ra. Thái Bạch Kim Tinh nhìn Ngọc Đế gầy yếu. Ngọc Đế cũng nhìn hắn. Hai người đều có chút x·ấ·u hổ. Một lát sau. Thái Bạch Kim Tinh: “Bệ hạ thân thể mạnh khỏe?” Ngọc Đế: “Vẫn được, chỉ là t·h·ậ·n đau!” Lần này còn lúng túng hơn. Trên thực tế Ngọc Đế bản thân không có b·ệ·n·h gì, cái gọi là phong hàn chủ yếu là do vị trí Thánh Nhân gây nên. Thế nhưng mà tr·ả·i qua lần giày vò này, không có bệnh trong người cũng biến thành có mầm bệnh. Thái Bạch Kim Tinh: “Vậy ta tìm cho bệ hạ một ít đồ đại bổ...” Thế nhưng lời này nói đến một nửa, Thái Bạch Kim Tinh liền nhận ra không đúng, đây chẳng phải là kiếm chuyện, tự tìm phiền phức hay sao. Quả nhiên, Ngọc Đế nghe xong, biểu t·ình trở nên đặc sắc. Thế nhưng mà cuối cùng hắn cũng không có nổi giận. “Khụ khụ!” “Thôi đi, ta không cần.” Cuối cùng bốn chữ, hắn n·h·ấ·n giọng rất mạnh. Trong khoảng thời g·i·a·n này, các tiên gia trong t·h·i·ê·n Đình nhìn ánh mắt của hắn, khiến hắn toàn thân chán chường. “Cái đó, nếu đã trở về, ngươi giúp ta gọi Lâm Phóng đến.” Ngọc Đế đổi chủ đề. Thái Bạch Kim Tinh có chút nghi hoặc: “Bệ hạ lúc này tìm hắn…” Lần trước Lâm Phóng đến gây ra động tĩnh còn rành rành trước mắt đấy, lúc này lại gọi hắn đến, chẳng phải muốn gây ra chuyện nữa hay sao. “Ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Phóng.” Thái Bạch Kim Tinh trong lòng giật mình, chẳng lẽ… Lúc này hắn mới nhớ đến việc Lâm Phóng nổi tiếng nguyền rủa tam giới. “Bệ hạ, chẳng lẽ là tiểu t·ử kia nguyền rủa ngươi?” “Vẫn chưa thể x·á·c định, nhưng sự việc là sau khi hắn đi mới xảy ra, tuyệt đối không thể không liên quan đến hắn.” Bởi vì xui xẻo thật sự quá đáng nên Ngọc Đế ngược lại nghĩ thông suốt. “Ngươi đi gọi người đến là biết ngay.” Thái Bạch Kim Tinh đi. Bất quá có lẽ chắc chắn lại có một trận náo loạn lớn. Quả nhiên, khi hắn đến Hoa Quả Sơn nói muốn dẫn Lâm Phóng lên trời, liền nhận được sự phản đối đồng lòng của đám Quỷ Xa. Bọn họ đã đoán được từ chỗ Ngọc Đế, căn bản không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. “Ta không đi.” Lâm Phóng một mực quay đầu, vẻ mặt quả quyết. Thái Bạch Kim Tinh lo lắng, vội vàng nói: “Ngươi cũng không thể không đi, bệ hạ mấy ngày nay người đều yếu hết cả rồi, hiện tại chỉ có ngươi có thể cứu ngài.” Hiện giờ hắn để lừa được Lâm Phóng sang đó, coi như đã là bất chấp hết mọi thứ rồi. Nghe vậy, Lâm Phóng quả nhiên động lòng. Ngọc Đế yếu? Chuyện này đúng là nên đi xem thử. Hắn nhìn về phía Tôn Ngộ Không, sau đó phát hiện đôi mắt của Tôn Ngộ Không đang lấp lánh. “Nếu Lão Quan Nhi ngươi thành tâm như vậy, chúng ta không đi cũng không thích hợp, vậy chúng ta đi luôn thôi.” Nói xong, Tôn Ngộ Không lôi kéo Thái Bạch Kim Tinh muốn đi. Không biết còn tưởng rằng đang mời hắn. Thái Bạch Kim Tinh bị hắn túm lấy, vừa đi vừa nói: “Chậm đã, chậm đã, Lâm Phóng còn chưa tới đâu.” Lâm Phóng và Quỷ Xa liếc nhau, đều nhún vai, vậy chỉ có thể đi. Thế là, đại quân xuất phát. Đám yêu quái đối với việc này vô cùng hưng phấn. Mặc dù có hơi huy động nhân lực, nhưng bọn chúng cảm thấy chuyện rầm rộ thế này rất oách! Mọi người la hét muốn cho đám thần tiên biết tay, liền bay lên trời. Thái Bạch Kim Tinh ở phía trước dẫn đường, nghe phía sau đám yêu quái kia la hét, luôn có cảm giác không thoải mái, có một loại cảm giác hắn là kẻ dẫn đường, muốn dẫn Yêu tộc đi lên đ·á·n·h t·h·i·ê·n Đình vậy. Bất quá may là bọn họ rất nhanh liền đến. Người trực ban vẫn là Tăng Trưởng t·h·i·ê·n Vương. Hắn nhìn Thái Bạch Kim Tinh ở phía trước mặt, và lũ yêu quái lít nha lít nhít phía sau, có chút choáng váng. Tôn Ngộ Không lúc này bước lên trước, hỏi: “Nghe nói Ngọc Đế xảy ra chuyện?” Tăng Trưởng t·h·i·ê·n Vương vô thức gật đầu. Thế nhưng gật xong, hắn mới ý thức được Tôn Ngộ Không vừa nói cái gì. Thế là hắn liền kiên quyết lắc đầu. “Không có.” “Tuyệt đối không có!!” Mặc dù chuyện Ngọc Đế yếu là chuyện không hề mới lạ gì đối với toàn bộ t·h·i·ê·n Đình. Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, chuyện này nếu truyền ra ngoài, đừng nói đến ý định của Ngọc Đế, ngay cả hắn cũng cảm thấy mất mặt, mất mặt cả người t·h·i·ê·n Đình a!! “Ồ ~~~” Tôn Ngộ Không ồ lên đầy thâm ý, sau đó nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh: “Chúng ta đi vào thôi.” Thái Bạch Kim Tinh gật gật đầu, dẫn mấy người cất bước đi vào. Tăng Trưởng t·h·i·ê·n Vương đứng bên cạnh nhìn. Thế nhưng mà khi bọn họ vừa định bước nhanh đi, Tăng Trưởng t·h·i·ê·n Vương lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngăn bọn họ lại. “Cái đó… Các ngươi đợi chút đã!!” Tôn Ngộ Không vẻ mặt nghi hoặc: “Đợi cái gì?” “Đợi qua thủ tục.” Tăng Trưởng t·h·i·ê·n Vương trả lời một câu, sau đó xoay người bỏ chạy. Không bao lâu, đã thấy tiếng trống trong t·h·i·ê·n Đình vang lên, vô số tiên gia đều chạy ra, người dẫn đầu là Thác Tháp t·h·i·ê·n Vương Lý Tĩnh. Lý Tĩnh chạy tới Nam t·h·i·ê·n Môn, nhìn thấy bên ngoài đầy yêu quái, lửa giận trong mắt sôi trào. Lần trước đến gây rối còn chưa tính. Lần này lại đến? Mới vừa qua bao lâu? Ngươi coi t·h·i·ê·n Đình là nhà ngươi chắc? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Lý Tĩnh vung tay lên, các tiên gia t·h·i·ê·n Đình xông lên phía trước. Tôn Ngộ Không khẽ nheo mắt. Thái Bạch Kim Tinh xem tình hình, lập tức bay đến trước mặt Lý Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đừng làm ầm ĩ, bọn họ là do bệ hạ mời đến.” Lý Tĩnh rất nghi hoặc: “Bệ hạ tìm bọn họ làm gì?” Thái Bạch Kim Tinh cũng không tiện trả lời, giọng thấp hơn, nói một chữ: “Yếu.” Lý Tĩnh đã hiểu! Biểu t·ình của hắn lập tức trở nên nhiệt tình. “À nha, cái này không nói sớm.” “Có cần phải dẫn đường không, ta rất quen thuộc t·h·i·ê·n Đình.” Lý Tĩnh tươi cười chạy đến bên người Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không lúc này cũng có chút mộng. Cái này… “Hắn không sao chứ?” Tôn Ngộ Không nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh lúc này cũng đang ngơ ngác, nhưng sau đó liền phản ứng lại, tiểu t·ử này muốn làm người dẫn đường, muốn gây ấn tượng tốt với Ngọc Đế. Dù sao chuyện yếu, nghĩ thế nào cũng là chuyện người thân cận mới làm được. Thái Bạch Kim Tinh xị mặt: “Không cần, ta dẫn đường thích hợp hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận