Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 572:: đông du nhớ?

Chương 572: Đông du ký?
Một bên Thần Nông và Hiên Viên đang ngồi xổm trên mặt đất đánh cờ, nghe được cuộc đối thoại của hai vị kia, thần sắc của cả hai đều khác nhau.
Thần Nông: “Chuyện này không ồn ào lên, không thích hợp.”
Hiên Viên: “Ta cũng cảm thấy không thích hợp, ngươi nói Phục Hi chẳng lẽ là sợ vợ sao?”
Thần Nông: “Lời này có lý.”
Phục Hi: “......”
Trên chiến trường.
Thái Bạch Kim Tinh vốn đang xem kịch vui bỗng nhiên như nhận được tín hiệu gì đó.
Sau đó hắn cùng Thác Tháp Thiên Vương liếc nhau.
Hai người đồng loạt tránh ra một con đường.
Đồng thời trên bầu trời, vô số áng mây hào quang chiếu khắp nơi.
Bắc Câu Lô Châu vốn dĩ mây đen lại một lần nữa bị hào quang xua tan, cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của Yêu tộc và Phật Đà trên chiến trường.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, lại chỉ thấy một nam nhân trang nghiêm vĩ ngạn.
Ngọc Hoàng Đại Đế!!
Hắn thế mà đích thân tới.
Đám yêu quái thấy cảnh này đều ngây ra.
Mà bên Linh Sơn cũng rất phấn chấn.
Lần này ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng đích thân hạ phàm đối đầu với Yêu tộc, Yêu tộc làm sao có thể không bại.
Mà hai vị Thánh của Phật môn lúc này trong lòng cũng có chút giật mình.
Bọn họ nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân bên này.
Thái Thượng Lão Quân mỉm cười, nói: “Chúng ta đều là sư huynh đệ, nếu sư đệ gặp nạn, ta sao có thể không giúp, bất quá Ngọc Hoàng Đại Đế tự mình xuất thủ, cũng nằm ngoài dự liệu của ta.”
“Chắc là hắn có tính toán riêng.”
Nhưng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nhìn biểu hiện của Thái Thượng Lão Quân vẫn rất cảm kích.
Bọn họ cảm giác mình có lẽ đã bỏ qua Thái Thượng Lão Quân.
Có lẽ hắn thật sự là một người quang minh lỗi lạc và nhiệt tình cũng nên?
Bọn họ nghĩ vậy, rồi hướng phía chiến trường nhìn lại.
Sau đó bọn họ liền thấy Ngọc Hoàng Đại Đế không nhanh không chậm lấy từ trong ngực ra một viên con dấu, rồi tùy ý ném viên con dấu kia xuống dưới, con dấu đón gió liền dài ra, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi lớn.
Núi này cao vút trong mây, từ trên trời giáng xuống bao phủ toàn bộ chiến trường.
Biểu lộ của hai người bọn họ trong nháy mắt cứng đờ.
Bất Chu Sơn? Không đúng!!
Cái đồ này là Phiên Thiên Ấn!!
Ánh mắt của hai người bọn họ lập tức rơi vào người Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc này vẻ mặt nghi hoặc: “Ai da!! Phiên Thiên Ấn của ta sao lại không thấy đâu?”
“Đại ca, ngươi thấy Phiên Thiên Ấn của ta không?”
Thái Thượng Lão Quân lắc đầu.
“Không có a.”
Chuẩn Đề: “......”
Tiếp Dẫn: “......”
Thông Thiên Giáo Chủ: “......”
Thông Thiên Giáo Chủ thật sự không thể nhìn được nữa, lên tiếng: “Nhị ca, Phiên Thiên Ấn của ngươi hình như ở phía dưới, hơn nữa nó như thể bao phủ cả chiến trường, ép cả người của Linh Sơn lẫn Yêu Quốc vào bên trong.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tập trung nhìn, quả đúng là như vậy.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ai da.”
“Phiên Thiên Ấn của ta sao lại chạy xuống dưới?”
Sắc mặt Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn càng thêm khó coi.
Nếu hai người bọn họ đánh không lại ba người đối diện, hai người bọn họ đã sớm động thủ rồi.
Quá tiện!! Đây là Thánh Nhân sao?
Thế mà ở chỗ này giả ngây giả ngô.
Mấu chốt là ngươi giả ngây giả ngô, ngươi cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ, ngươi giả vờ kiểu này, vũ nhục trí thông minh quá, bọn ta là vạch trần hay không vạch trần đây??
Thái Thượng Lão Quân lúc này cũng lên tiếng.
“Nếu không cẩn thận làm mất rồi, vậy thì nhanh chóng thu lại đi.”
“Nếu lỡ đè người quan trọng ở dưới đó thì không tốt.”
Tiếp Dẫn Chuẩn Đề lúc đầu rất tức.
Nhưng khi hai người họ nghe được câu này thì lại không quan tâm đến chuyện tức giận nữa.
“Đúng đúng đúng, mau thu lại đi.”
“Ở dưới đó có thể đè chết không ít Phật Đà của Linh Sơn đấy.”
Hai người bọn họ người một câu thúc giục.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chỉ đành bắt đầu hành động, hắn kết động pháp quyết, sau đó phát hiện Phiên Thiên Ấn thế mà không nhúc nhích gì, cứ như mọc trực tiếp trên mảnh đất này.
Cái này...... Thật không thể tin nổi.
Đây là không nghe lời mà!!
Nguyên Thủy Thiên Tôn cho rằng đơn giản là sống lâu mới gặp được a!!
Hắn đều ngây người.
Thật là đáng sợ.
Ấn của ta thế mà không nghe ta.
Nhất định là lão nhi Bồ Đề kia giở trò quỷ gì đó.
Bồ Đề: “Nguyên lai ta mạnh như vậy?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thử mấy lần, đều vô dụng, liền buông tay, không thử nữa.
Hắn nhìn về phía hai vị Thánh của Phật môn bên này, tiếc nuối lắc đầu, nói: “Cái ấn này lớn quá, không nghe lời, ta hiện tại cũng không điều khiển được, nếu không thì cứ để nó ở chỗ này đi.”
Tiếp Dẫn Chuẩn Đề trong lòng ngọa tào một tiếng!!
Ha ha!! Ấn lớn? Không nghe lời?
Ngươi mẹ nó coi nó là trẻ con sao? Còn không điều khiển được.
Đây là pháp bảo thành danh của ngươi, bản mệnh pháp khí, ngươi lại không dùng được?
Ngươi cũng quá vũ nhục trí thông minh của Phật môn rồi.
“Thôi bỏ đi.”
Tiếp Dẫn nói: “Nếu đạo hữu không điều khiển được, vậy thì bọn ta cưỡng ép phá Phiên Thiên Ấn này, cứu Phật ra.”
Chuẩn Đề cũng không nói nhiều nữa.
Hai người bọn họ coi như đã nhìn ra, Tam Thánh đạo môn đang trêu hai người bọn họ như đồ ngốc.
Thông Thiên Giáo Chủ: “Xin đừng lôi ta vào, cảm ơn.”
Hắn hiện tại cũng rất rối rắm.
Tuy nói thấy hai vị ca ca đang lấy Phật môn hai Thánh làm trò cười, nhưng mục đích bọn họ làm như vậy, Thông Thiên Giáo Chủ vẫn không nghĩ ra.
Mà Phục Hi ở trong Hỏa Vân động lúc này cũng rất rối rắm.
“Có thể nói chưa?”
“Chờ một chút.”
Phục Hi: “Được.”
Thần Nông: “Ngươi nhìn xem, chắc chắn là sợ vợ.”
Hiên Viên: “Ta còn không bằng.”
Phục Hi: “......”
Cùng tu luyện nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn muốn đánh chết hai người này.
Mà trên chiến trường, hai vị Thánh của Phật môn định tự mình ra tay, dù có nhiễm nhân quả cũng muốn cứu đám người Linh Sơn ra, liền thấy trên trời bỗng nhiên bay xuống một tấm phù lục lớn.
Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành!!
Trên phù lục có chín chữ lớn, vững vàng rơi vào trên đỉnh núi.
Khi phù lục rơi xuống, Phiên Thiên Ấn bám rễ nảy chồi, hoàn toàn cắm rễ vào lòng đất.
Còn chưa đợi hai Thánh phản ứng.
Trong bầu trời liền truyền đến tiếng của Ngọc Đế: “Con khỉ nhà ngươi cực kỳ ngang ngược, lại gây ra chuyện lớn tày trời như vậy, bản đế thân là Chúa Tể tam giới phạt ngươi ở đây trấn áp 500 năm.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lần này triệt để ngây người.
Lời này của Ngọc Đế hình như không phải dành cho hắn thì phải.
Còn có cái phù lục này, không phải là úm ma ni bát mê hồng sao?
Loạn rồi.
Toàn bộ loạn rồi? Toàn bộ kế hoạch Tây Du đều loạn hết rồi.
Nhưng Thái Thượng Lão Quân khi thấy phù lục kia rơi xuống, vẻ mặt cuối cùng cũng vui vẻ.
“Thành rồi!!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cười gật đầu.
“Sư huynh diễn giỏi quá.”
Thái Thượng Lão Quân lại khoát tay áo, nói: “Không bằng sư đệ đứng im như trời trồng a.”
Mà Thông Thiên Giáo Chủ lúc này trong lòng ngập tràn dấu chấm hỏi.
“Rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
Thái Thượng Lão Quân cười giải thích cho hắn: “Tam đệ, đầu óc ngươi sao toàn là cơ bắp vậy, đến giờ vẫn chưa nhìn ra à, Tây Du không còn nữa, bây giờ là đông du.”
“Đông du?”
Thông Thiên Giáo Chủ rất bối rối.
“Đông du từ đâu ra?”
Thái Thượng Lão Quân thấy hắn vẫn không hiểu, đành phải tiếp tục giải thích.
“Ta hỏi ngươi, Tôn Ngộ Không là ai?”
“Người ứng kiếp.”
Thông Thiên Giáo Chủ đương nhiên biết.
“Vậy Tây Du là do thiên đạo định sao?”
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu.
Thái Thượng Lão Quân cười nói: “Nếu không phải do thiên đạo định, mà là do Tôn Ngộ Không quyết định, vì sao chúng ta không thể để hắn đi về phía đông?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận