Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 472:: Thái Ất Chân Nhân là người tốt

Chương 472: Thái Ất Chân Nhân là người tốt
Thiên Đình bên này xuyên thấu qua tấm gương thấy cảnh này, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Dù sao bọn hắn đều đã xem không biết bao nhiêu lần rồi. Lý Tĩnh còn sờ lên râu ria, cảm khái nói: "Lâm Phóng cái miệng này công lực không giảm, vẫn là độc như vậy, sau này cũng đừng đắc tội hắn, nếu không, ta sợ ngày nào đó tự dưng hắn cho ta một vố."
Na Tra nói tiếp: "Khen ngươi tóc dài mà phiêu dật?"
Lý Tĩnh: "......"
"Im miệng."
"Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."
Na Tra nhếch miệng, nói "Ngươi hói đầu chuyện này, toàn bộ Thiên Đình đều biết."
Lý Tĩnh lập tức cảm giác giống như trời sập.
Hắn nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người vô ý thức tránh khỏi ánh mắt đáng thương của hắn.
Đã không cần nói cũng biết!!
"Thảo!!"
"Cái tên con rùa chết tiết."
Na Tra lại nhếch miệng, bất quá lần này hắn lại không có lắm lời, dù sao tên con rùa này chính là hắn.
Mà trong Tử Tiêu Cung.
Thái Thượng Lão Quân thấy cảnh này thì bậm miệng hai lần.
"Lâm Phóng cái miệng này a!!"
"Một lời khó nói hết."
Hắn cũng không có gì tốt để hình dung.
Mà Thông Thiên Giáo Chủ thì tươi cười, hắn cười nói: "Cái tên Lâm Phóng này thực lực cũng không tệ lắm, ta trước đó còn tưởng hắn chỉ có đầu óc tốt, không ngờ thực lực cũng rất mạnh, không tệ, không tệ a."
Nguyên Thủy Thiên Tôn: "......"
Hắn không nói một câu, sắc mặt phải gọi là khó coi.
Trận chiến đấu này, Xiển giáo biểu hiện quá kéo sập.
Không những bị Tiệt giáo đuổi đánh, hơn nữa còn bị Lâm Phóng dùng miệng đánh bại.
Cái này......
Hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Lần này Xiển giáo xem như đã vứt hết mặt mũi.
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, tâm tình lại càng thêm tốt...
Lúc này, trên bầu trời chiến đấu đã cơ bản kết thúc.
Thông Địa chân nhân treo lên đánh mấy sư chất.
Thái Ất Chân Nhân bọn hắn có thể còn sống sót, đã phải dùng toàn thân thủ đoạn, từng người từ không trung rơi xuống, ai nấy đều mang đầy thương tích.
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Không chết là tốt rồi.
Thông Địa chân nhân dùng pháp lực nhấc những người mất sức chiến đấu lên, đi xuống phía dưới.
Đồ đệ Tiệt giáo cũng đều nhao nhao rơi xuống.
Bọn hắn đem đệ tử Xiển giáo tất cả đều vây vào giữa.
Xiển giáo thua đã là chuyện chắc chắn, hơn nữa còn là thảm bại, Tiệt giáo trên cơ bản là đã đem Xiển giáo dìm xuống đất đánh kiểu đó.
Mà toàn bộ thế lực Nhân tộc ở Đông Thắng Thần Châu đều chú ý đến trận đại chiến này.
Giờ phút này, tâm tình bọn hắn thật sự rất lạnh.
Trong lòng bọn họ, Xiển giáo vô đối đều bị đánh cho không còn cách nào khác, chứ đừng nói chi là những thế lực Nhân tộc này của bọn họ.
Toàn bộ Đông Thắng Thần Châu sắp đổi chủ!!
Không ít quốc vương các nước, đã đang tính toán làm sao lấy lòng tân lãnh đạo.
Về phần Tiệt giáo toàn toàn do yêu quái tạo thành?
Ha ha!!
Trong những đệ tử đời thứ hai, đời thứ ba của Xiển giáo, có bao nhiêu là người?
Nhân tộc tích lũy vẫn còn quá ít.
Có nhiều thứ chỉ cần ngươi không cố gắng đòi hỏi.
Thì rất dễ dàng tiếp nhận.
Có thể nói Xiển giáo lần này mạo muội khai chiến, trực tiếp đem mình hố một cú đau đớn, đem ưu thế vốn có của mình tất cả đều tống táng.
Lâm Phóng rơi xuống, kích động nắm lấy tay Thái Ất Chân Nhân.
Vẻ mặt nhiệt tình nhìn hắn.
"Người tốt a."
"Nếu như không có ngươi mạo muội khai chiến, tình huống hiện tại tuyệt đối sẽ không như vậy."
"Hào quang tương lai của Tiệt giáo, có một phần công lao của ngươi."
"Hơn nữa, cái kiểu cam tâm để tông môn mình chịu thiệt lớn, mất mặt lớn, cũng phải vì chúng ta Tiệt giáo mở ra cục diện xả thân vì người này, thật sự quá làm cho ta cảm động."
"Cá nhân ta xin bày tỏ lòng kính ý sâu sắc với ngươi."
Lời của Lâm Phóng rất chân thành.
Ánh mắt của hắn rất cảm động.
Nhưng Thái Ất Chân Nhân chợt cảm thấy ngực nghẹn lại, có loại cảm giác muốn thổ huyết.
Quá tiện!!
Lâm Phóng này quả thực là đang xát muối lên vết thương của hắn!!
Lúc đầu hắn cũng vì việc để thua trong trận đấu trước mặt toàn bộ Đông Thắng Thần Châu mà thấy bực bội, lời này của Lâm Phóng vừa nói ra, bực bội trong lòng của hắn trực tiếp biến thành phiền muộn, phiền muộn thật sự.
Giết người tru tâm a!!
Thái Ất Chân Nhân nhìn Lâm Phóng tiện nghi còn khoe mẽ, hận đến ngứa răng.
Chưa từng thấy kẻ nào hèn như con rùa này.
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên mấy phần hối hận.
Không nên nóng vội như vậy.
Nếu như trận chiến này Xiển giáo đánh thắng, thì Tiệt giáo tự nhiên sẽ phải cuốn gói xéo đi, hơn nữa còn tổn thương nguyên khí, một khoảng thời gian rất dài đều không hồi phục lại được.
Đến lúc đó bọn hắn có nhiều thời gian để từ từ mưu tính.
Nhưng cũng tiếc là kẻ bị bại lại là bọn hắn.
Chuyện này thật quá tồi tệ!!
Loại kết quả này còn không bằng lựa chọn chính sách hòa hoãn, cho cả hai bên đều có một chút khoảng trống để vận hành.
Đến lúc đó, cho dù Lâm Phóng dự định từng bước xâm chiếm bọn hắn.
Đây chẳng phải là còn cần có thời gian để từng bước xâm chiếm hay sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn càng thêm hối hận, sớm biết thì đã không nghe đề nghị của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không đến mức rơi vào kết cục hiện tại, không còn đường lui.
Lâm Phóng thì như một người không có chuyện gì, cười ha hả nhìn hắn.
"Nha! Sắc mặt của ngươi không được tốt."
"Có phải là bị bệnh hay không?"
"Ngươi thế nhưng là công thần của Tiệt giáo ta, nếu cứ như vậy tức chết thì xong."
"Đến, cùng ta hít sâu nào!!"
"Hít vào, thở ra ~~ hít vào......"
Thái Ất Chân Nhân nhìn thấy bộ dạng giả mù sa mưa của hắn như thế, thì càng thêm tức giận.
Hắn lúc đầu không muốn nghe lời của Lâm Phóng.
Nhưng vì thư giãn cái tâm tình sắp bộc phát đó, theo bản năng hít thở sâu đứng lên, đồng thời theo Lâm Phóng có tiết tấu "Hít vào", "Thở ra" từ từ điều chỉnh hô hấp của mình.
Hắn cảm thấy hình như là có chút hiệu quả.
Một hít một thở, tâm tình giống như thật sự được thư giãn.
Tâm tình của hắn dần dần ổn định.
Lâm Phóng cười nói: "Vậy mới đúng nha, người sống thì phải vui vẻ, có nhiều chuyện phiền não làm gì."
"Đến, hít vào, thở ra ~~ hít vào, đánh rắm!!"
Thái Ất Chân Nhân cũng theo bản năng làm theo lời Lâm Phóng.
Nhưng khi Lâm Phóng nói ra hai chữ cuối cùng.
Hô hấp của Thái Ất Chân Nhân bỗng nhiên loạn lên, với tu vi của hắn mà trong lúc nhất thời không thể điều chỉnh hô hấp, trực tiếp bị nghẹn một hơi.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!!
Lâm Phóng thì cười ha ha.
"Phụt!! Ha ha ha, cười chết ta."
"Ngươi vậy mà lại tin thật."
Thái Ất Chân Nhân trừng mắt nhìn hắn, gia hỏa này thật sự quá tiện, tuyệt đối không thể nào tin lời của hắn.
Hầu Ca nhìn cảnh này cũng vui vẻ cười lớn.
Hắn dẫn theo cây gậy, đi tới trước mặt Thái Ất Chân Nhân, cười nói: "Lão đầu nhi, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ ngươi còn gì để nói?"
Thái Ất Chân Nhân hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Hầu Ca trực tiếp sờ vào ngực, sau đó móc ra một tờ giấy.
"Ký cái này đi, ta sẽ tha cho các ngươi."
Thái Ất Chân Nhân nhận lấy xem, lập tức tức đến lệch cả mũi, nội dung trên tờ giấy này, đơn giản là còn hà khắc hơn cả điều khoản của Bá Vương.
"Không thể nào!!"
"Đừng nói ta không làm chủ được, cho dù ta làm được chủ, ta cũng sẽ không ký."
"Các ngươi cho dù có tra tấn ta, giết ta, ta cũng sẽ không ký."
Lâm Phóng: câu này, ta thích nghe à nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận