Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 468:: kim bài giải thích

Chương 468: Kim bài giải thích
Thông Thiên Giáo Chủ đành phải lại dừng lại.
“Ta cảm thấy người này đều có mệnh, vận mệnh lại buồn cười như vậy, luôn luôn……”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lòng giết người càng nặng.
Thông Thiên Giáo Chủ có chút trầm mặc một chút, chung quy là không quen với việc này, hơi giận nói: “Chẳng lẽ chỉ cho ta Tiệt giáo người chết, không cho phép ngươi Xiển giáo diệt môn sao?”
Mà câu nói này ngược lại làm Nguyên Thủy Thiên Tôn xì hơi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngâm một lát.
“Hi vọng bọn họ thật biết phân tấc đi.”
Thông Thiên Giáo Chủ có chút mộng bức.
Hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng tế ra Tru Tiên kiếm trận, có thể chờ đến lại chỉ là một câu nhẹ nhàng như vậy.
Thái Thượng Lão Quân mắt nhìn hai đệ đệ, khóe miệng nhếch lên một vòng mỉm cười: “Xem kịch, xem kịch, đã nói xong không nhúng tay vào, từng cái làm sao còn cố lên?”
Bọn hắn ba người tiếp tục chú ý chiến trường.
Thái Thượng Lão Quân nhìn một hồi, liền bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân.
“Cái này Thái Ất chân nhân làm như vậy là đúng.”
“Đối phó loại người thích được đằng chân lân đằng đầu như Lâm Phóng, hèn mọn phát dục, lại không thể có một chút xíu nhượng bộ, ngay từ đầu phải làm tuyệt tình, không để cho mình có đường lui, nhưng cũng làm cho Hoa Quả Sơn không có chỗ trống.”
“Nhưng rất đáng tiếc, bọn hắn chọn sai đối thủ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn sang.
Thái Thượng Lão Quân tiếp tục nói: “Lâm Phóng làm việc cũng sẽ không làm tuyệt.”
“Nhưng Tôn Ngộ Không không phải Lâm Phóng."
"Hắn là một con khỉ ngang bướng, càng là một con lừa bướng bỉnh, ngươi cùng hắn ôn tồn thương lượng, cái gì cũng dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi muốn nắm hắn, đối mặt tất nhiên là sự phản kháng mạnh mẽ hơn.”
“Con khỉ này không đánh bể, ép không nát, ngươi càng dùng sức, ngược lại người bị thương chính là ngươi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn vội hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Bây giờ cục diện này nếu còn chuyển biến xấu xuống dưới, Xiển giáo chắc chắn sẽ thiệt thòi lớn.
“Hoặc là ngươi để Nam Cực Tiên Ông đầu hàng, sau đó đối với Tôn Ngộ Không khen lấy khen để, làm ra nhượng bộ lớn, tỉ như phong cho hắn cái Tề Thiên Đại Thánh gì đó.”
“Hầu hạ hắn dễ chịu, vậy dĩ nhiên là không đánh.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không cần suy nghĩ, liền cự tuyệt.
“Cái này không được, Xiển giáo ta không phải Thiên Đình, ta còn muốn giữ mặt.”
Thiên Đình: Có bị mạo phạm đến.
“Vậy cũng chỉ có thể là ngươi tự mình xuất thủ, giáng một chiêu Ngũ Chỉ Sơn trấn áp hắn xuống dưới, chờ 500 năm, ta phái Huyền Đô xuống dưới, thu hắn làm đồ đệ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “......”
Thông Thiên Giáo Chủ: “......”
Linh Sơn: Có bị mạo phạm đến.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đều như lần đầu nhận biết về đại ca bình thường.
Lời này nếu như để hai vị thánh phương Tây nghe được, khẳng định là sẽ tức chết.
Thông Thiên Giáo Chủ suy nghĩ một chút, nói ra: “Ta bố cái Tru Tiên kiếm trận ở cửa ra vào, nhị ca ngươi thấy thế nào?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “......”
Thái Thượng Lão Quân hòa giải nói “Đừng vội, không phải còn có con rùa đen kia sao, Tôn Ngộ Không nghe hắn vài lời, chỉ cần hắn mở miệng, cuộc chiến này sẽ kết thúc.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghi ngờ nói: “Hắn chịu mở miệng?”
“Hắn chịu.”
Thái Thượng Lão Quân trả lời rất khẳng định.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đều là một mặt không hiểu.
Lâm Phóng này rất thích được đằng chân lân đằng đầu, chiếm tiện nghi chưa đủ, sao lại chủ động từ bỏ cục diện tốt như vậy?
Thái Thượng Lão Quân giải thích: “Bởi vì hắn coi trọng lợi ích, mà lợi ích thay đổi lập trường.”
“Các ngươi đừng quên mục đích của Hoa Quả Sơn.”
Mục đích của Hoa Quả Sơn, đương nhiên là truyền giáo.
Trong ánh mắt của Thông Thiên Giáo Chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều hiện lên một vòng bừng tỉnh đại ngộ.
Tranh đấu không phải mục đích của Hoa Quả Sơn.
Truyền giáo mới là.
Hoa Quả Sơn cho dù có cùng Xiển giáo chết chung thì cũng thắng, đến lúc đó nếu như không thể đạt thành mục đích, sẽ chỉ được không bù mất, còn khiến cho Xiển giáo cũng là Đạo giáo bị tổn thương nguyên khí, để Phật Giáo có được lợi thế.
Thái Thượng Lão Quân thấy hai vị đệ đệ đã hiểu.
Hắn cười nói: “Ta thích nhất một điểm ở Lâm Phóng, chính là hắn từ đầu đến cuối rõ mình muốn gì.”
Thông Thiên Giáo Chủ cũng theo gật đầu.
“Xác thực.”
“Lâm Phóng có thể một đường đi tới, trừ những thủ đoạn kia, điều quan trọng hơn chính là mục tiêu của hắn rõ ràng, chưa bao giờ mê mang.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn như có điều suy nghĩ.
Sau đó bọn hắn tiếp tục xem tình hình chiến trường bên dưới.
Mà theo diễn biến của chiến đấu, mặc kệ là bọn hắn, hay là Thiên Đình đều bị thu hút.
Chỉ có Thái Thượng Lão Quân và Thái Bạch Kim Tinh hơi nhíu mày.
Hai người bọn hắn đều cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Sau khi Thái Thượng Lão Quân hơi trầm tư liền nghĩ đến thiếu một chút thứ gì đó.
Lâm Phóng!!
Trường hợp này, gia hỏa này không thể không thừa cơ gây sự, bây giờ Xiển giáo rơi vào bị động, dựa theo bản tính của Lâm Phóng, hắn tuyệt đối sẽ thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Nhưng cho đến bây giờ, Lâm Phóng đều không xuất hiện.
Hắn đi làm cái gì nữa rồi?
Thái Thượng Lão Quân nhíu mày càng chặt hơn.
Thái độ khác thường của Lâm Phóng, làm trong lòng của hắn dù sao cũng hơi không chắc.
Gia hỏa này chẳng lẽ đang nhịn lớn?
Thế là Thái Thượng Lão Quân lập tức vung tay áo, điều cảnh tượng đến chỗ của Lâm Phóng.
Lúc này, Lâm Phóng đang đứng trên đầu thành của một tòa Vương Thành, tình cảm dạt dào tiến hành giải thích kỹ càng về trận đại chiến này, đồng thời thỉnh thoảng thêm vào vài câu lý giải của mình.
Mà dưới thành, thì là vô số bách tính, cùng một vị quốc vương được vô số người vây quanh.
“Mọi người hãy xem.”
“Hiện tại người ra sân là hộ pháp mạnh nhất của Tiệt giáo ta.”
“Vị thông chân nhân này chính là phân thân của Thái Thượng Lão Quân cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn huynh đệ, Thông Thiên Giáo Chủ, cũng chính là phân thân của người sáng lập Tiệt giáo chúng ta.”
“Bất quá hiện tại hắn không làm giáo chủ nữa.”
“Nhưng dù vậy, Nam Cực Tiên Ông sau khi nhìn thấy hắn, cũng phải cung kính.”
“Mà thanh kiếm hắn cầm trên tay kia, đó lại càng có lai lịch lớn.”
“Có câu nói Hồng Liên ngó sen trắng thanh hà lá, tam giáo vốn là một nhà, câu Hồng Liên ngó sen trắng thanh hà lá này, tức là chỉ đại tam giáo, cũng chỉ đại ba món pháp khí trong tay ba vị Thánh Nhân.”
“Trong đó thanh hà lá chỉ thanh Thanh Bình kiếm này.”
“Kiếm này chính là pháp khí bản mệnh của Thông Thiên Giáo Chủ, uy lực đương nhiên là không cần phải nói.”
“Tóm lại một câu, mạnh vô địch.”
Dưới đáy dân chúng nghe được là sửng sốt một chút, bọn hắn nghe không hiểu lắm, nhưng lại nghe ra được một loại cảm giác không hiểu nhưng rất lợi hại.
Mà kiến thức của quốc vương có vẻ nhiều hơn một chút.
Cũng là một mặt rung động a.
“Vậy không biết hiện tại giáo chủ của Tiệt giáo là ai?”
“Ai, bệ hạ hỏi đúng người.”
Lâm Phóng lập tức kích động, hắn chỉ vào Hầu ca đang chiến đấu trên bầu trời, cười nói: “Đây là tân giáo chủ của Tiệt giáo chúng ta, có phải rất đẹp trai, rất uy vũ, rất lợi hại không?”
Lâm Phóng trực tiếp dùng tam liên vấn đoạt mạng.
Mà dân chúng trong thành, cùng quốc vương, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra con khỉ này có gì uy vũ anh tuấn.
Lợi hại thì đúng là thật lợi hại.
Chính là...Sao lại là yêu quái?
“Giáo chủ của Tiệt giáo sao lại là con khỉ?”
“Sao không phải người?”
“Đúng vậy, biến thành người khác tốt biết bao, sao lại chọn một con khỉ, hắn xứng sao?”
“Con khỉ này có chỗ gì hơn người sao?”
“Con khỉ này quá xấu.”
Dân chúng lập tức ồn ào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận