Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 861:: xuất binh

Chương 861: Xuất binh Quan Âm nghe xong lời Như Lai, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: “Cái kia đạo tổ......” Như Lai cười lạnh nói: “Không sợ, hắn hơn phân nửa là sẽ không ra mặt.” Ba tháng này Như Lai cũng không có rảnh rỗi, hắn đem chuyện ngày đó xảy ra nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, cuối cùng hắn đã suy nghĩ thông suốt tâm tư của Đạo Tổ. Loạn! Đạo Tổ muốn chính là loạn. Chỉ có loạn, thì thế lực trước mắt mới có thể bị một lần nữa thanh lọc. Các Thánh Nhân đã đi, thế lực đạo thống bọn họ để lại, tự nhiên cũng không cần thiết phải giữ lại. Đây mới là chân tướng các Thánh Nhân tranh giành!! Quan Âm thấy Như Lai tự tin như vậy, cũng không hỏi nữa. Rất nhanh. Phía trước chính là Bắc Câu Lô Châu. Đám yêu quái đóng giữ biên cương Bắc Câu Lô Châu cũng phát hiện thiên binh thiên tướng cuồn cuộn kéo đến từ xa. Yêu Vương cầm đầu đầu tiên là kinh hãi, sau đó lập tức cho người truyền tin tức này đi, lập tức hắn dẫn yêu quái xông tới. Tin tức truyền đi thành công. Mà những yêu quái ngăn cản đều chết sạch. Lý Tĩnh mặt không biểu tình, hơi vung tay: “Tiếp tục tiến lên.” Đại quân tiếp tục di chuyển. Đến một chỗ, giết một chỗ. Bọn hắn căn bản không che giấu thân hình, cũng hoàn toàn không lo lắng Lâm Phóng bọn họ nhận được tin tức. Trong mắt Lý Tĩnh, Yêu tộc không có Tôn Ngộ Không, căn bản không có chút uy hiếp, trận chiến này không có bất kỳ lo lắng nào. Còn Như Lai bọn họ thì ở phía sau theo sau. Có vài La Hán còn đang miệng tụng A di đà phật, để giúp những yêu quái kia siêu độ. Lâm Phóng rất nhanh nhận được tin tức. “Bảo những yêu quái kia đều trốn đi, không cần thiết liều mạng.” Bắc Câu Lô Châu là quê hương cuối cùng của Yêu tộc, là nơi tuyệt đối không cho phép có người chà đạp, cho dù là những yêu quái nhỏ yếu, những yêu quái căn bản chưa từng chiến đấu, cũng đều vì bảo hộ quê hương mà bất chấp nguy hiểm xông lên trước mặt đại quân thiên đình. Đây cũng là lý do vì sao thiên đình đi tới đâu giết tới đó. Bởi vì nếu không giết sạch, thì những yêu quái đã từng gặp chúng sẽ không muốn sống lao vào. Châu chấu đá xe? Thiêu thân lao đầu vào lửa? Không! Đám yêu quái vì bảo vệ quê hương. Quỷ Xa thở dài: “Bọn họ sẽ không nghe.” Là một Yêu Thần, một trong những tồn tại cổ xưa nhất của Yêu tộc, nàng hiểu Yêu tộc hơn Lâm Phóng rất nhiều. Nàng hiểu rõ mệnh lệnh này của Lâm Phóng ban ra, những Yêu tộc kia căn bản sẽ không nghe, mà còn sẽ cảm thấy Lâm Phóng là một kẻ hèn nhát. “Vậy thì nói với bọn họ, trước khi chúng ta chết hết, thì còn chưa tới lượt bọn họ phải chết.” Yêu tộc tôn trọng kẻ mạnh. Bởi vì khi thiên hạ sắp sụp đổ, kẻ mạnh sẽ vì họ chống lên một bầu trời. Quỷ Xa vẫn lắc đầu: “Sẽ không nghe.” Lâm Phóng trầm mặc. Một lát. “Xuất binh.” Lúc đầu hắn không muốn xuất binh sớm như vậy. Bởi vì Tôn Ngộ Không chưa tỉnh. Một khi chiến trường cách nơi này quá xa, hắn lo sẽ không trông nom được Tôn Ngộ Không. Nhưng bây giờ hắn không thể không xuất binh, bởi vì hắn không thể để những tiểu yêu kia ngăn ở trước mặt hắn. “Ừm.” Quỷ Xa không nói gì thêm. Hiện tại tình huống này, không cần thiết nói gì cả. Yêu Quốc! Từng đội tinh nhuệ Yêu tộc bay lên không, như từng mảng vải đen che kín cả bầu trời. Lâm Phóng đứng ngay vị trí đầu đội ngũ. Một thân trọng giáp. Áo bào đỏ phần phật! Giờ phút này, hắn tựa như Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không không ở, Lâm Phóng nhất định phải gánh vác lên phía trước. Hắn thay đổi vẻ mặt cười đùa trước kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía xa. Đưa tay chỉ về phía xa: “Xuất binh.” Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai binh sĩ Yêu tộc, lại như tiếng sấm. “Tất thắng!!” Tinh nhuệ Yêu tộc nắm chặt tay giơ lên, tiếng vang như sấm! Yêu tộc ra trận!!... Thiên đình. Lý Tĩnh sau khi xé nát một con hoẵng xông đến gần, hắn nhìn về phía đám mây đen xa xa. Nhếch mép cười khinh miệt: “Đến rồi sao?” Hắn cũng giơ đại thủ lên, nghiêm nghị quát: “Thiên tướng nghe lệnh, Lôi Công Điện Mẫu dẫn đầu Nhị thập bát tú tiếp tục đánh lén địch, những người còn lại theo ta lên trước giết địch, Na Tra......” Lý Tĩnh liếc nhìn con trai mình. Lúc này Na Tra đã giết đến mức mình đầy máu tươi, con mắt cũng có chút đỏ ngầu. Lúc này Na Tra giống như một vị sát thần. “Ngươi làm tiên phong!!” “Tuân lệnh!” Na Tra lĩnh mệnh. Hắn nhảy lên một cái, thân hình tựa như một ngọn lửa đỏ tươi. “Tất cả thiên binh, đi theo phía sau ta, ta không lùi, ai lùi, ta giết người đó!!” Sau đó, Na Tra liền hướng về đám mây đen phía xa xông tới. Phong hỏa luân, Hỏa Tiêm Thương, hắn tựa như một thanh dao nhọn hung hăng cắm vào trong mây đen, trong khoảnh khắc đã bị đám mây đen như thủy triều nuốt chửng. Nhưng sau một khắc, một đoàn lửa đỏ liền dẫn vô số chân cụt tay đứt, xông phá mây đen. Sau đó số lớn thiên binh xông đến. Trắng đen hòa vào nhau tạo nên giai điệu chính của bầu trời. Tiếng la hét. Chiến hỏa. Vô số thi thể như mưa rơi xuống. Khung cảnh hỗn loạn đến nỗi ngay cả địch nhân và chiến hữu đều có chút không phân rõ. Một mình Na Tra một thương đi lại trên chiến trường, tựa như một chiếc kéo chia cắt mây đen thành từng khối, và phía sau hắn, thiên binh không ngừng xông vào những kẽ hở hắn mở ra. Thế công nguyên bản Yêu tộc tinh nhuệ tạo thành trong khoảnh khắc đã bị tan rã. Bỗng nhiên. Một cái móng vuốt đánh về phía Na Tra đang chém giết. Na Tra quay đầu, thấy một con chuột. “Là ngươi?” “Ca.” Địa Dũng phu nhân nhìn Na Tra. Nàng là con gái nuôi của Lý Tĩnh, Na Tra là nghĩa huynh của nàng. “Ngươi bây giờ đi, ta coi như chưa từng thấy ngươi.” Na Tra cũng không quay đầu bỏ đi. Nhưng sau một khắc, một cái mông vừa đen vừa to từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi lên đầu Na Tra, nhấn hắn xuống đám mây. Hắc Hùng Tinh đứng lên từ dưới đất. Địa Dũng phu nhân cười: “Tướng công giỏi nhất.” Hắc Hùng Tinh cười ngây ngô. Vừa rồi bọn họ phát hiện Na Tra giết quá ác liệt, liền nghĩ cách đối phó hắn. Địa Dũng phu nhân xung phong nhận việc, định tiến lên. Nhưng thực lực nàng có hạn, tuy có quan hệ, nhưng quan hệ kia nhiều lắm cũng chỉ tự bảo vệ mình, muốn khiến Na Tra thu tay là không thể nào. Thế là nàng liền nghĩ ra chiêu này. Nàng thu hút sự chú ý của Na Tra, Hắc Hùng Tinh đánh lén, trực tiếp giải quyết Na Tra. Không ngờ lại thành công. Nhưng hai người bọn họ còn chưa vui vẻ được bao lâu, một đạo hỏa diễm đã từ trong mây bốc ra. Na Tra mặt mày hung tợn nhìn hai người. Hắc Hùng Tinh đứng chắn trước Địa Dũng phu nhân, mắt nhìn thẳng Na Tra, hắn có chút muốn thử một phen. Na Tra nhìn ra ý đồ của hắn, cười, vẫy tay về phía Hắc Hùng Tinh: “Cũng được, để ta xem thử bản lĩnh của muội phu, có xứng đáng với muội muội của ta hay không.” Hắc Hùng Tinh nhảy lên, một bàn tay lớn đánh về phía Na Tra. Hỏa Tiêm Thương trong tay Na Tra bốc lên ngọn lửa hừng hực, đâm về phía tay của Hắc Hùng Tinh. Xoẹt xoẹt! Hỏa Tiêm Thương vậy mà không đâm vào được. Na Tra hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy một luồng cự lực đánh tới. Con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại. Muốn ngưng tụ pháp lực. Nhưng đã chậm. Sau một khắc, thân hình Na Tra như mũi tên bị bắn bay ngược ra phía sau. Hắc Hùng Tinh thu tay, sau đó nhìn Na Tra vẫn còn đang bay, phủi tay: “Cũng được, để ta xem thử bản lĩnh của muội phu…… Hừ! So sức với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận