Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 460:: ngươi biết ta là ai sao?

Chương 460: Ngươi biết ta là ai sao?
Lâm Phóng cười nói: “Ra ngoài xem một chút.”
Bọn họ ra khỏi phòng.
Bên ngoài, trên bầu trời có khoảng bốn năm trăm tu sĩ Nhân tộc, tu vi cao thấp không đều, nhưng cao nhất cũng chỉ là Địa Tiên. Đồ cưỡi của họ cũng đủ loại.
Có người cưỡi hạc.
Có người ngự kiếm.
Còn có người ngồi thảm bay.
Tệ nhất thì cưỡi chổi! Thật sự là quái dị!!
Lâm Phóng coi như là mở mang tầm mắt, quả nhiên là nếu đủ nghèo, thứ gì cũng có thể tận dụng được nhỉ?
Đại sư huynh lúc này cũng bay lên phía trước.
“Yêu quái trước mặt nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, không nên phản kháng, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, đừng mơ tưởng đến chuyện khác, các ngươi ngay cả hồn phách cũng không giữ lại được.”
Lâm Phóng: “......”
Cái này mẹ nó là chiêu hàng à?? Đại huynh đệ, đầu óc ngươi có vấn đề, lại còn dùng cái loại lời này để chiêu hàng sao? Hơn nữa người mạnh nhất của các ngươi cũng chỉ là Địa Tiên. Ngươi lấy đâu ra dũng khí mà nói câu đó với lão tử??
Lâm Phóng nhìn Hạt Tử Tinh và những người khác, hỏi: “Cố gắng bắt sống, nếu thực sự không kiềm chế được lực, giết vài tên cũng không sao, nhưng nhớ là, phần lớn đều phải để ta còn hơi thở, ta có việc dùng.”
Vừa rồi còn lo làm sao tạo sự chú ý đây. Lần này cơ hội không phải đến rồi sao? Các ngươi muốn lật tung Long Vương Miếu, người một nhà không nhận ra người một nhà à? Đi! Lão tử sẽ chơi với các ngươi. Bất quá lượng nước của ta cũng không ít đâu, nếu các ngươi thực sự không chịu nổi mà để vỡ đê thì cũng đừng trách ta.
Hắc Hùng Tinh dữ tợn cười một tiếng, nói: “Vậy ta ra tay đi, vừa vặn trả mối thù lần trước.”
Lần trước hắn không có lệnh của Lâm Phóng, lại thêm việc nghĩ dù sao cũng là đồng môn, sau này có lẽ còn chạm mặt, không thể kết tử thù được. Nhưng lần này hiệu trưởng đã lên tiếng. Hơn nữa đối phương còn dám khiêu khích ngay đến cửa nhà, hắn cũng không cần cố kỵ gì nhiều. Hừ!! Ba ngày không đánh, đã dám leo lên đầu ngồi rồi. Các ngươi coi ta dễ bắt nạt phải không?
Lâm Phóng thấy thế cũng không ra tay, chỉ cần Hắc Hùng Tinh là đủ thu thập bọn chúng rồi.
Địa Dũng Phu Nhân cũng cười nói: “Đi sớm về sớm nhé, về rồi ta sẽ cho ngươi kinh hỉ.”
Hắc Hùng Tinh cười ngây ngô.
Mà trên bầu trời, đại sư huynh thấy vậy thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nhị sư huynh tò mò hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh lại cười?”
Đại sư huynh nói: “Lần này chúng ta thắng chắc rồi.”
Nhị sư huynh khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Sao huynh lại nói thế?”
Đại sư huynh cười nói: “Ngươi xem, bọn chúng từng tên từng tên ra ngoài nộp mạng thế kia, đó chẳng phải là hình mẫu phản diện điển hình với đầu óc ngu ngốc sao, mà ai cũng biết, tà ác thì không bao giờ thắng nổi chính nghĩa mà.”
“Cho nên chúng ta thắng chắc rồi.”
Nhị sư huynh nghĩ cũng phải! Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra chỗ không đúng.
“Nhưng mà đại sư huynh, có vẻ như hành động của chúng ta bây giờ rất khó để phân biệt thiện ác nhỉ, ta cảm thấy hình như...”
Oanh!!
Câu nói của hắn còn chưa dứt, một bóng đen đã lướt qua trước mắt. Cùng với nó, đại sư huynh cũng biến mất, một trận cuồng phong thổi tung áo bào của Nhị sư huynh, trên mặt hắn hiện đầy vẻ mộng mị.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, vị đại sư huynh mà hắn ngưỡng mộ hết mực, lúc này đã như một con chó chết, bị một con đại hắc hùng tóm trong lòng bàn tay, nửa thân dưới xụi lơ trên đất, không rõ sống chết.
Mà con đại hắc hùng kia sau khi làm xong chuyện cực kỳ tàn bạo, liền quay đầu lại, mỉm cười với bọn họ. Hàm răng nanh nhọn của động vật ăn thịt dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ ghê rợn.
“Lão tử là Hùng hộ pháp của Tiệt giáo, cho các ngươi mười hơi thời gian từ bỏ phản kháng, ta nể mặt các ngươi là đồng môn, chỉ phế tu vi cùng tay chân của các ngươi, đánh cho các ngươi sống không bằng chết, tuyệt đối không đả thương tính mạng.”
“Ừm……”
“Ngoài ra đừng hòng trốn, sẽ chết.”
Các đệ tử trên bầu trời đều giận dữ.
Ngươi đây là chiêu hàng sao? Phế tu vi, bẻ gãy tứ chi, sau này cả đời chỉ có thể làm phế nhân, thà giết bọn họ đi còn hơn.
“Thằng nhãi con sao dám.”
“Chúng ta là người của Xiển giáo, ngươi dám đả thương ta? Không sợ Thánh Nhân trách tội sao?”
“Nhĩ đẳng nếu là đồng môn, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy, quả thực đáng giết.”
“Vì tương lai của Nhân tộc, ta sẽ sợ chết sao?”
Bọn họ kích động.
Hắc Hùng Tinh thì lười nói nhảm với bọn họ. Người và yêu là mâu thuẫn chủng tộc, ngươi mạnh lên, Nhân tộc sẽ đe dọa ta, ta mạnh lên, cũng sẽ đe dọa ngươi, từ đầu vốn không có chuyện thiện ác chính tà, chỉ có sự chèn ép và bị chèn ép.
“Mười hơi đã hết, vậy ta bắt đầu.”
Sau đó khung cảnh đó, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, nổ tung!!
Nơi Hắc Hùng Tinh đi qua là núi lở đất long, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khu rừng núi sâu ngàn dặm xung quanh đều bị hắn biến thành bình địa, vô số đá vụn lăn xuống, khói bụi mịt mù.
Lâm Phóng che mũi, quay đầu nhìn Địa Dũng Phu Nhân.
“Mạnh vậy, ngươi làm sao chịu được?”
Hắn rất ngạc nhiên a.
Địa Dũng Phu Nhân nói: “Bởi vì đều là ta thúc ngựa chạy mà.”
Lâm Phóng đã hiểu.
Sau nửa chén trà nhỏ thời gian, Hắc Hùng Tinh đã đánh ngã tất cả mọi người, người nào còn cử động được thì hắn đều đạp gãy hai chân, người nào bay được thì đều phế bỏ đan điền, muốn chạy thì chết hết.
Hắn thật đúng là nghiêm túc thực hiện lời đã nói.
Về phần đại sư huynh, thì bị Hắc Hùng Tinh xách tới trước mặt Lâm Phóng. Lúc này đại sư huynh tứ chi đều gãy hết, đan điền cũng bị phế, trên mặt máu me trông rất dữ tợn.
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Các ngươi lại dám ra tay nặng như vậy, thái sư tổ của phu nhân ta là Xích Tinh Đại Tiên, hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Lâm Phóng suy nghĩ một chút, liền biết là ai. Một trong Thập nhị Kim Tiên, Xích Tinh Tử, bất quá cái tên có vẻ hơi hài hòa, nên đổi thành Xích Tinh Đại Tiên, trong Phong Thần chi chiến cũng rất nổi bật, hắn còn có đồ đệ tên Ân Hồng, là Nhị thái tử của nhà Ân.
Hắn nhìn về phía đại sư huynh.
“Vậy ngươi biết ta là ai không?”
Đại sư huynh khinh thường hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Lâm Phóng, hiệu trưởng Hoa Quả Sơn, hiện tại là đội trưởng tiểu phân đội truyền đạo của Tiệt giáo, đúng rồi, thái sư tổ của phu nhân ngươi, theo vai vế mà nói, ta cũng có thể ngang hàng.”
“Chúng ta lại là đồng môn.”
“Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cứ gọi ta là thái sư thúc tổ của phu nhân là được rồi.”
Đại sư huynh: “……”
Trong lòng hắn bây giờ đang rất rối loạn.
Hắn đi ra đánh người Tiệt giáo, vốn tưởng là lần này vớ được cá lớn. Ừ, cá thì đúng là rất lớn! Nhưng đây mẹ nó là cá voi mới đúng!!
Hắn nhìn Lâm Phóng, bi phẫn nói: “Ngươi… ngươi TM!! Thái sư thúc tổ của phu nhân, ngài không có chuyện gì làm thì ở yên đó đi chứ? Cổ tay của ngài lớn vậy rồi, làm gì mà còn phải đích thân ra tay chứ, giao cho tiểu bối làm không phải tốt hơn sao?”
Thực tế thì hắn cũng không muốn thừa nhận địa vị của Lâm Phóng cho lắm.
Nhưng không thừa nhận thì cũng không được.
Thân phận, địa vị của Lâm Phóng không phải là thứ hắn có thể phủ nhận. Kể từ lúc Hoa Quả Sơn thành lập Tiệt giáo, phàm là người trong Tiệt giáo khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không và Lâm Phóng, đều phải hết sức cung kính, không được phép có chút lãnh đạm.
Đó là quy củ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận