Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 838:: chủ trì khóc

Chương 838: Chủ trì khóc.
Sa di kia đi vào không lâu, trong chùa liền đi ra mấy cái đầu trọc, bọn họ mặt lộ vẻ không thiện nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không. Kẻ cầm đầu là một hòa thượng tai to mặt lớn đi lên nói ngay một câu: “Dám ở Thanh Sơn Miếu gây sự, ta thấy ngươi là ăn gan hùm mật báo, nói ai phái ngươi qua đây.” Âm thanh của hắn rất lớn, đồng thời xông lên định bắt Tôn Ngộ Không. Có điều Tôn Ngộ Không chỉ lùi về sau một bước, hắn chụp hụt một trảo. Bàn hòa thượng một mặt kinh ngạc. “Cũng có chút thủ đoạn, đáng tiếc ngươi gây sai người.” Hai tay của hắn bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Thủ quyết Phật môn. Cái Thanh Sơn Miếu này thật có chút môn đạo. Thấy bàn hòa thượng giở thủ đoạn, Tôn Ngộ Không lại nhớ tới hai lá bùa kia. Rõ ràng là một ngôi chùa chính quy, mà hết lần này đến lần khác lại dùng những thủ đoạn lừa người cấp thấp như vậy, đúng là không để ý gì cả! Bàn hòa thượng tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm, trên thân nhanh chóng tỏa ra một tầng phật quang. Ánh sáng này có thể nhiếp hồn phách người. Coi như là thủ đoạn cơ bản nhất của Phật môn. Chung quanh đám đông thấy đối phương làm thật, đều nhao nhao lùi về sau, rồi xem như là thần tiên đánh nhau. Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người không ngờ tới là, theo kim quang lan tỏa, khi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, kim quang vậy mà như đụng phải chướng ngại gì. Bàn hòa thượng thấy vậy, trong miệng kinh văn đọc nhanh hơn mấy phần. Kim quang cũng theo đó càng mạnh. Thế nhưng vẫn vô dụng. Kim quang dừng lại trước mặt Tôn Ngộ Không không nhúc nhích. Lúc này trán bàn hòa thượng đã đầm đìa mồ hôi, có thể thấy tu vi đúng là không tốt. Một lát sau. Bụp! Kim quang tự tán. Bàn hòa thượng đặt mông xuống đất, mồ hôi đầy đầu. “Ôi, mệt chết Phật gia.” Bàn hòa thượng thở hồng hộc. Tôn Ngộ Không vẫn đứng tại chỗ, ngữ khí không nhanh không chậm: “Nói không lại thì đánh người, Phật môn thật giỏi thủ đoạn!” Bàn hòa thượng ngẩng đầu trừng Tôn Ngộ Không một cái, nhưng không nói một lời. Giờ phút này, hắn cũng đã nhìn ra, người này đến không có ý tốt, khó đối phó. Mà đám hòa thượng phía sau và quần chúng bên ngoài cửa lúc này nhìn Tôn Ngộ Không bằng ánh mắt giống nhau, đó là ánh mắt nhìn thần tiên. “Ngươi đợi đấy cho ta.” Bàn hòa thượng đứng lên, dẫn người quay lại vào trong. Lúc này cửa ra vào đã vây rất đông người. Tôn Ngộ Không hướng về đám người ôm quyền: “Mọi người làm chứng cho ta, hai anh em ta là mới tới đây, hôm nọ đến bái tế, kết quả là bị lừa, huynh đệ ta càng là chết ngay lập tức, chuyện này nhất định phải có kết quả.” “Chúng ta ủng hộ ngươi.” “Chuyện này không thể không có kết quả.” “Đúng đúng đúng.” Trong đám người lập tức nhao nhao. Người ta là vậy, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Mà trong thành này cũng không chỉ Thanh Sơn Miếu một ngôi chùa, những chùa khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng này. Rất nhanh chủ trì liền đi ra, nhìn thấy Tôn Ngộ Không xong, biểu hiện rõ ràng hơi kinh ngạc. Vừa rồi bàn hòa thượng nói với hắn là có người tới gây sự, hơn nữa biết gặp phải cường địch, hắn còn tưởng là người cùng giới. Không ngờ là hai tên ngu ngốc này! Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, hai người này chắc là kẻ đến gây rối. Hôm qua hắn vậy mà không nhìn ra, để cho hai người này lừa gạt xoay quanh, lần này xảy ra chuyện rồi! Chủ trì có chút hối hận. Nhưng bây giờ nói gì đã muộn. “Thí chủ đây là vì cớ gì?” chủ trì biết rõ còn cố hỏi. Tôn Ngộ Không chỉ Lâm Phóng nằm trên đất, giận dữ nói: “Huynh đệ ta hôm qua vẫn còn khỏe, đến nơi này của ngươi lấy bùa rồi thành ra cái dạng này, ngươi nói sao đây?” Chủ trì lại nhìn Lâm Phóng trên đất. Sau đó hắn sững sờ. Lâm Phóng nằm trên mặt đất, mắt trợn trừng, khóe mắt chảy ra máu lệ, miệng há hốc với chiếc lưỡi thè dài. “Vị thí chủ này chết......Rất bình thường mà.” Tôn Ngộ Không: “Ngươi hung thủ giết người, ngươi còn dám nói những lời này?!” Hắn nổi giận đùng đùng tiến lên. Chủ trì thấy không ổn, vội vàng lùi về sau. Thế nhưng không hiểu vì sao, tốc độ của Tôn Ngộ Không rõ ràng nhìn không nhanh, nhưng hắn chưa chạy được hai bước liền bị đuổi kịp, sau đó là một trận đấm đá túi bụi. Mấy hòa thượng kia thấy thế cũng xông đến, rồi cũng bị đánh cho một trận. Tôn Ngộ Không một mình đánh một đám! Cảnh tượng này có chút huyền ảo. Đám khán giả ngoài cửa, lúc này đều ngây người ra nhìn. Còn về phần mấy hòa thượng bị đánh ngao ngao kêu kia, lúc này cũng tức giận, cả đám bọn họ bị một người đè đầu đánh, nói ra thật quá mất mặt. Thế là…… “Ngươi đừng đánh nữa, ngươi đánh nữa, chúng ta coi như làm thật đấy.” Mấy người la hét, muốn xông vào đánh hội đồng, tốt xấu cũng phải đánh lại vài lần. Mà thứ nghênh đón bọn họ là những cú đấm mãnh liệt hơn của Tôn Ngộ Không. Mỗi cú đánh, Tôn Ngộ Không đều rất dụng tâm. Cố thu bớt sức lực. Không thể đánh chết người! Một lát sau, mấy người đã bị đánh bầm dập hết cả. “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa thì chết mất.” Mấy hòa thượng hết sạch khí thế, tất cả đều bị đánh cho khóc thét, nước mắt nước mũi tèm lem. Tôn Ngộ Không thấy thế, lúc này mới xem như dừng tay: “Vậy các ngươi nói xem chuyện này làm sao bây giờ?” Chủ trì lúc này mặt sưng vù, hắn nghiến răng móc từ trong túi ra ngân phiếu hôm qua: “Ta đem tiền trả lại cho thí chủ, thí chủ cứ vậy mà đi đi.” Tôn Ngộ Không lại nghiêm mặt: “Thế là xong?” “Vậy không thì muốn thế nào?” Chủ trì ngơ ngác. Tôn Ngộ Không: “Huynh đệ của ta đã chết rồi, chuyện lớn như vậy, ngươi trả tiền là xong, tiền bồi thường đâu, nhất định phải bồi thường tiền.” Chủ trì nghe thấy những lời này, lòng càng đau xót. Nhưng nhìn thấy Tôn Ngộ Không có dáng vẻ ngươi không trả tiền thì ta đánh tiếp. Hắn lại mò từ trong túi ra. Không có tiền. Nghĩ một chút. cắn răng, giữa vạn ánh mắt nhìn chằm chằm đưa tay vào đũng quần. Đám khán giả thấy cảnh này, ai nấy mắt đều trố ra, chủ trì Thanh Sơn Miếu cũng được coi là cao tăng, mà lại giữa thanh thiên bạch nhật đưa tay vào đũng quần, đơn giản là tổn hại phong hóa mà. Một lát sau, chủ trì lấy ra một xấp ngân phiếu có mùi hương đưa đến trước mặt Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không: “……” Hắn có chút không muốn cầm. Nhưng tiền này không thể không cầm, nên hắn rất ghét bỏ mà nhận lấy. Chủ trì thấy sắc mặt kia của hắn, trong lòng hỏa khí dâng lên, ngươi thế mà còn ghét bỏ!! “Cái này còn tạm được.” Tôn Ngộ Không cất tiền. Sau đó…… “Đứng lên đi.” Hắn bỗng nhiên nói một câu như vậy. Chủ trì có chút không hiểu, nhưng sau đó xảy ra một cảnh, khiến con ngươi của hắn chút nữa rơi xuống đất. Chỉ thấy Lâm Phóng vốn không có chút hơi thở nào, sau khi Tôn Ngộ Không nói xong câu đó, vậy mà từ dưới đất đứng lên, rồi cũng mặt ghét bỏ nói: “Ngươi cũng chậm quá, ta đã suýt ngủ quên mất.” Giờ khắc này, toàn trường im lặng! Một lát. Chủ trì: “Các ngươi đứng lại cho ta!” Nhưng hiện trường còn có ai nữa. Lâm Phóng cùng Tôn Ngộ Không đã sớm nhân lúc mọi người còn ngơ ngác mà nhanh như chớp chạy xa. Đợi chủ trì nói xong câu này, hai người chỉ còn lại bóng lưng. Hòa thượng Thanh Sơn Miếu vội vàng đuổi theo. Mà chủ trì thì một ngụm máu tươi phun ra, lảo đảo ngã phịch xuống đất. Đang yên đang lành bị đánh một trận chưa nói, còn mất nhiều tiền như vậy, cả ngày đánh ngỗng, nào ngờ hôm nay bị "Lưỡng Chích Yến Tử" mổ vào mắt. Chủ trì càng nghĩ càng giận, thế là cứ thế khóc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận