Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 186:: 10000 yêu triều bái

Chương 186: Vạn Yêu Triều Bái Tin tức về Lục Đại Thánh bị đánh bại ở Hoa Quả Sơn càng lan truyền càng xa, hầu như tất cả thế lực trong tam giới đều nghe thấy chuyện này.
Lục Đại Thánh kia không phải dạng thế lực nhỏ bé gì. Lục Yêu liên thủ, hoành hành bá đạo nhiều năm ở toàn bộ Nam Thiệm Bộ Châu, không ai dám trêu vào. Từ lâu đã là nhân vật nổi tiếng số một trong tam giới, nhất là Ngưu Ma Vương, xưng là một phương kiêu hùng còn chưa đủ. Nhưng ai có thể ngờ, sáu người bọn họ lại bị lật thuyền trong mương tại Hoa Quả Sơn. Mà lại còn lật một cách triệt để. Nghe nói Lục Yêu liên thủ đều không làm gì được Mỹ Hầu Vương kia, Ngưu Ma Vương thì bị Mỹ Hầu Vương đánh bại, nếu không phải Lục Thánh lấy việc triệt binh làm điều kiện, có lẽ Ngưu Ma Vương giờ đã chết.
"Ai, các ngươi nói Mỹ Hầu Vương kia tu vi đến cùng cao bao nhiêu? Đạt đến Đại La Kim Tiên chưa?"
Tại Bình Đính Sơn, bên trong Liên Hoa Động, một đám Tiểu Yêu đang kịch liệt thảo luận.
"Không biết a."
"Ta thấy chắc chắn rồi, Lục Thánh đều bắt không được, không phải Đại La Kim Tiên thì là cái gì?"
"Không đúng, không đúng, nếu là Đại La Kim Tiên thì Lục Thánh làm gì còn đường sống."
"Đó chính là Thái Ất Kim Tiên, không kém bao nhiêu."
"Hoa Quả Sơn lần này thật sự nổi danh rồi, không biết khi nào Liên Hoa Động chúng ta mới có thể xuất hiện người nổi danh như vậy, đại vương cả ngày chỉ thích vui đùa, một chút cũng không muốn mở rộng thế lực."
"Nói cẩn thận, nói cẩn thận."
"Lời này nếu để cho hai vị đại vương nghe được, sẽ lăng trì ngươi."
Hai vị đại vương của Liên Hoa Động, một là Kim Giác, một là Ngân Giác, tu vi hai đại vương này không cao, nhưng có bảo bối lợi hại, cũng xem như nổi danh hung ác trong vùng này. Thế nhưng hai đại vương này chỉ lo hưởng thụ, không hề nghĩ đến phát triển thế lực. Cổ quái thật. Mà lúc này, hai vị đại vương kia, thừa dịp đám tiểu đệ không có ở đây, cũng tụ tập lại nói thầm.
Ngân Giác: "Đại ca, trước khi xuống núi sư phụ cũng không nói khỉ kia vương mạnh như vậy a, trâu Ma Vương đều bị đánh phế rồi, đến lúc đó nếu bảo bối không hàng phục được hắn thì phải làm sao?"
Kim Giác tuy cũng có chút lo lắng, nhưng biểu hiện bình tĩnh hơn hắn chút.
"Phải tin vào sư phụ."
"Ta thấy sư phụ sẽ không hại chúng ta, chúng ta trừ thường ngày hay vụng trộm lười biếng, ngủ quên dẫn đến sư phụ vất vả luyện chế đan dược hết hiệu lực ra, thì cũng chưa làm chuyện gì sai."
Ngân Giác nghĩ ngợi, cũng thấy Kim Giác nói rất đúng.
"Đại ca nói phải."
"Con khỉ kia dù lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của sư phụ, bảo bối của sư phụ nhất định sẽ khắc chế được hắn."
Kim Giác phụ họa nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lần này vất vả lắm mới xuống đây một chuyến, nhất định phải hảo hảo hưởng thụ cuộc sống nhân gian một chút."
"Đều nghe đại ca."
Ngân Giác cũng nở nụ cười tươi rói.
Hai yêu lại bắt đầu kế hoạch sống mơ mơ màng màng của bọn chúng. Mà chuyện như vậy, hầu như ở mỗi thế lực trong tam giới đều xảy ra. Đám tiểu yêu thì chỉ coi đó là chuyện vui. Còn những đại yêu, Yêu Vương kia thì lại nghiêm túc hơn rất nhiều, các thế lực yêu tộc gần Hoa Quả Sơn thì khá lo lắng về thế lực mới trỗi dậy mạnh mẽ này. Còn các thế lực yêu tộc ở xa thì đều đang cân nhắc có nên kết giao trước không. Bằng không, chờ Hoa Quả Sơn về sau đi lên, coi như không để mắt tới bọn họ - những thế lực nhỏ bé này.
Mặc dù tam giới đều cho rằng yêu tộc ngu muội, thế nhưng những kẻ có thể lên làm đại vương một phương, đều là cáo già. Về phần thế lực trong lãnh thổ Ngạo Lai Quốc thì lại lúng túng. Lúc trước, khi Hoa Quả Sơn mới giương cờ chấn hưng Yêu tộc, hữu giáo vô loại, bọn họ xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau, không lựa chọn quy thuận Hoa Quả Sơn. Nhưng hiện tại, Hoa Quả Sơn đã phát triển lớn mạnh. Mà bọn họ lại trở thành thế lực kề bên giường ngủ. Nhân tộc có câu nói thế nào nhỉ, bên giường há để người khác ngáy ngủ. Bày ra trước mắt bọn họ chỉ có một con đường. Các thế lực này họp nhau lại, nhân lúc Hoa Quả Sơn chưa động thủ trước, bọn họ hoặc là trực tiếp từ bỏ chống cự, mang cả nhà cả người trực tiếp đầu nhập vào Hoa Quả Sơn. Đến đây, toàn bộ các thế lực yêu tộc trong Ngạo Lai Quốc đều bị Hoa Quả Sơn thu phục. Mặc dù Hoa Quả Sơn từ đầu đến cuối không nói gì cả.
Mà nhân dân trong nước Ngạo Lai Quốc sau khi ngủ dậy, phát hiện yêu quái tất cả đều biến mất, ai nấy đều trong lòng nghi hoặc. Bất quá đây cũng là chuyện tốt, thậm chí không ít người cảm thấy nhất định là thần tiên hạ phàm, tiêu diệt tất cả yêu quái, nhất thời không ít người đều chắp tay cầu nguyện. Cảm tạ thần tiên cứu họ khỏi chốn nước lửa. Những người này cầu nguyện sinh ra từng tia từng sợi công đức, đều hội tụ tại Hoa Quả Sơn. Hoa Quả Sơn giáo hóa yêu tộc, làm cho yêu tộc không còn giết hại nhân tộc sinh linh. Ngoài công đức diệt yêu, còn có thể thu được một phần nhân đạo công đức ngoài định mức, thuộc về việc tốt hai bên cùng có lợi. Mà bây giờ công việc trùng tu Hoa Quả Sơn sau chiến đấu đã đi vào giai đoạn cuối. Mỗi ngày đều có một lượng lớn yêu quái tiến vào Hoa Quả Sơn, khi điền tư liệu, càng phối hợp hết sức, hận không thể đem hết tài năng của mình bày ra. Dù sao, Hoa Quả Sơn bây giờ đã khác xưa. Trước kia là Hoa Quả Sơn khát hiền tài, nịnh nọt bọn họ, nhưng bây giờ Hoa Quả Sơn đã lớn mạnh, tình thế trái ngược, thành bọn họ nịnh bợ Hoa Quả Sơn. Mà Hoa Quả Sơn còn chưa chắc để ý đến họ. Dù sao người mới như họ, trong khoảng thời gian này Hoa Quả Sơn đã tiếp nhận quá nhiều. Đúng là cái mà nhân tộc hay nói, hôm qua ngươi đối với ta hờ hững, hôm nay ta khiến ngươi không với cao nổi!
"Từ từ rồi sẽ đến, từng người một thôi, không cần gấp!!"
Trước cổng thành rộng lớn, một Tiểu Yêu cầm một phiến đá có khắc pháp trận khuếch đại âm thanh, hướng về phía đám đông yêu đang dài không thấy bến bờ kia lớn tiếng gào lên.
"Muốn gia nhập Hoa Quả Sơn, đến bên này đăng ký."
"Chỉ tới ngắm cảnh, qua bên kia, đưa giấy thông hành ra!!"
Hắn lớn tiếng quát tháo. Mà đám yêu cũng ngoan ngoãn chia thành hai bộ phận. Bất quá trên đời này, luôn có một số tên đầu óc không tỉnh táo, ở những nơi khác có lẽ còn có yêu kiêng dè thân phận của bọn chúng, nhưng ở Hoa Quả Sơn thì không.
"Các ngươi có biết ta là ai không, cha ta là thiên tiên đấy, các ngươi dám xua đuổi ta!!"
"Không có giấy thông hành thì sao?"
"Lão tử đi đâu, cũng không cần giấy thông hành."
Một con chồn yêu, dáng vẻ cà lơ phất phơ công tử bột, tức tối nhìn hai tiểu yêu đang ngăn cản trước mặt.
"Cút ngay cho ta!!"
"Có tin ta cho các ngươi đẹp mặt không hả?"
Hai tên tiểu yêu ở cửa chính mắt nhìn bình thản, trong khoảng thời gian này, bọn chúng đã gặp quá nhiều loại yêu này, lúc đầu có lẽ còn chút sợ hãi, sợ đụng trúng tảng sắt, nhưng giờ thì đã thành quen. Trong tam giới, thật không có mấy chỗ cứng rắn như Hoa Quả Sơn của bọn họ.
"Nghe nói có người gây rối?"
Ngay lúc đó, một giọng ông ông truyền tới. Hai tiểu yêu quay đầu lại, chỉ thấy một thân hình to lớn, và một khuôn mặt gấu hiền từ dễ mến.
"Là Hắc Hùng lão sư a."
"Hắc Hùng lão sư, sao ngươi lại đến đây?"
Hắc Hùng Tinh gãi đầu, cười nói: "Vốn là thằng nhóc Kim Ngưu Tinh tới, kết quả nó giữa đường bị tiêu chảy, liền kêu ta tới thay."
"Gây chuyện ở đâu? Ta còn muốn mau chóng về đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận