Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 112:: ta hôm nay liền muốn mang nàng đi

"Chương 112: Hôm nay ta quyết mang nàng đi"
“Ngươi im lặng coi như là đồng ý nhé, ngươi cứ thư thả bơi lặn ở đây một chút đi, ta quay lại liền.” Long Nữ tiện tay thả Lâm Phóng xuống ao.
Bọt nước ấm áp vây quanh Lâm Phóng, khiến hắn cảm thấy vô cùng thư giãn.
Nhưng mà Lâm Phóng vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Hắn dùng bốn chân ngắn hoạt động không ngừng trong nước, giả dạng thành một con rùa nhỏ tu vi thấp, còn chưa hóa hình.
Khi hắn quay đầu nhìn lại.
Long Nữ đang đứng trước mặt, chậm rãi cởi bỏ tấm Bạch Bố trên người.
Lâm Phóng nhìn cảnh này, bỗng ngẩn người ra.
Hình như... ở lại đây một chút cũng không sao, về muộn thì cứ nói là mình t·i·ê·u c·h·ảy là được.
Đúng vậy, t·i·ê·u c·h·ảy.
Ta cớ sao phải t·i·ê·u c·h·ảy một hai giờ, chắc không quá đáng đâu nhỉ.
Lâm Phóng vừa ngắm nhìn làn da trắng nõn nà như tuyết của Long Nữ, vừa suy nghĩ trong lòng.
Nhược Thủy: “…”
Nàng bỗng dưng cảm thấy như có cả vạn con thảo nê mã đang lồng lộn trong lòng.
“Ngươi cái tên rùa dê xồm!!!”
Nhưng Lâm Phóng đang mải mê ngắm cảnh đẹp trước mắt, không hề nghe thấy lời của nàng.
Phụt phụt!
Cảnh tượng thật đẹp.
Long Nữ ngồi trong ao, cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Phóng.
Nhưng nàng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại còn cầm Lâm Phóng lên tay vuốt ve, khiến Lâm Phóng có ảo giác mình là vịt vàng nhỏ.
"Đáng yêu quá."
“Mai rùa lấp lánh, lại còn không lớn.”
"Không biết ngươi thuộc giống rùa gì, ta cũng muốn một con."
Nàng một tay ôm Lâm Phóng vào lòng.
Lâm Phóng mơ màng.
Mơ màng theo nghĩa đen luôn, còn là kiểu mơ màng không thở n·ổi.
A ~ hạnh phúc.
Không phải ta không muốn rời đi nha.
Chỉ là... đối thủ quá mạnh, nàng vậy mà dùng cả đòn tấn công kép cả thể xác lẫn tinh thần.
Lâm Phóng cảm thấy mình thật đ·a·u k·h·ổ.
Quá đ·a·u k·h·ổ luôn ấy.
Đau khổ đến mức hắn không thể chịu đựng được nữa.
Ngay lúc Lâm Phóng đang chìm trong sự đ·a·u k·h·ổ, không thể tự chủ, không thể thở nổi thì bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng động lạ.
“Tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tây Hải Long Cung này quá lớn, căn bản tìm không ra.”
“Không tìm ra cũng phải tìm.”
“Lần này chúng ta vất vả lắm mới trà trộn vào đây, kế hoạch tuyệt đối không được xảy ra sơ sót.”
Lâm Phóng vểnh tai lên nghe ngóng.
Hả? Trà trộn vào? Kế hoạch?
Thật sự có kẻ muốn dở trò với Tây Hải Long Cung?
Lâm Phóng lẩm bẩm trong lòng một câu, rồi tranh thủ thò đầu ra hít thở chút không khí.
Long Nữ đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đối thoại bên ngoài.
Vẻ mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tiểu ô quy ngươi ở đây đợi.”
“Ta đi một lát rồi về ngay.”
Long Nữ từ trong ao nước ấm bước ra, những giọt nước không ngừng lăn xuống từ người nàng, trong nháy mắt đã khô ráo hoàn toàn.
Nàng nhanh chóng mặc quần áo tề chỉnh, rồi hướng ra phía ngoài viện.
Đợi nàng đi rồi, Lâm Phóng dùng thuật độn thổ xuất hiện bên ngoài viện.
Đám tặc t·ử kia, trên thực tế Lâm Phóng nhận ra, chính là những người đã rời đi trong bữa tiệc lúc nãy.
Bọn chúng giả trang lẻn vào Tây Hải Long Cung chắc chắn là có ý đồ lớn.
Mà Long Nữ lúc này đã đối mặt với đám tặc t·ử kia.
"Bọn tặc t·ử các ngươi, dám m·ưu đ·ồ làm loạn ở Tây Hải Long Cung, đáng tội gì?"
Long Nữ cầm trong tay thanh hàn băng trường k·i·ế·m, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám tặc t·ử trước mặt, mặt nàng đầy vẻ băng giá, ánh mắt chứa đựng sự p·h·ẫ·n n·ộ và s·á·t khí.
Hoàn toàn khác biệt với cô nương dịu dàng vừa nãy.
Đám tặc t·ử đối diện, thoạt đầu có chút sợ hãi, nhưng khi thấy chỉ có Long Nữ một mình thì sự s·á·t khí trong ánh mắt của từng tên lại không che giấu được nữa.
Không khí giữa hai bên trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Long Nữ gần như ngay lập tức phóng toàn bộ linh lực của mình ra, cố tạo ra chút động tĩnh, thu hút sự chú ý của lính canh xung quanh và cao thủ trong long cung.
Nàng vừa ra tay, đám tặc t·ử cũng hành động theo.
Trong đó có hai tặc t·ử hiện nguyên hình, một là sói đen, một là Ngân Bái, toàn thân đều bị hắc khí bao quanh.
Hắc khí cuồn cuộn bốc lên, tựa hồ có thể thấy được bóng người kêu rên bên trong.
Sau khi hiện nguyên hình, hai yêu đón gió dài ra, nhanh chóng lớn lên gấp mấy lần, tấn công về phía Long Nữ.
Đã bại lộ thì chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng.
"Mấy người đi trước đi, chỗ này chúng ta cản."
Đám tặc t·ử còn lại thấy vậy, không hề có ý định 'tình thâm nghĩa trọng' nào, liền quay người bỏ chạy.
Long Nữ nhìn theo bóng lưng đám đ·ị·c·h nhân đang đi xa, cũng muốn đuổi theo, nhưng trước mặt lại bị một sói một bái cản đường lui, để cầu thoát thân, Long Nữ cũng hiện nguyên hình.
Một con ngân long phóng lên tận trời.
Rống!
Tiếng gầm thét phảng phất đến từ Viễn Cổ, vang bên tai Lâm Phóng, vọng lên tận mây xanh.
Sau đó, ba con quái thú bắt đầu giao chiến.
Vất vả dùng móng vuốt k·h·ố·n·g c·h·ế ngân long, sau đó dùng miệng c·ắ·n xé, nhưng lại bị ngân long dùng móng vuốt giữ chặt, c·ắ·n một nhát vào lưng sói đen.
Sói đen bị đau, cũng bị kích thích mà phóng xuất huyết khí, c·ắ·n một nhát lên mình ngân long.
Ngân Bái bên cạnh cũng thừa cơ lao tới tấn công vào thân ngân long.
Ba bên hỗn chiến.
"Hai con yêu quái này vậy mà gây ra nhiều nghiệt như vậy, còn dám tới Tây Hải Long Cung quấy phá, chẳng lẽ từ phía Bắc tới sao?"
Giọng của Nhược Thủy bỗng vang lên.
"Phía Bắc tới?" Lâm Phóng hiếu kỳ hỏi.
"Chính là yêu quái ở Bắc Câu Lô Châu, nơi đó là Yêu Quốc, là Luyện Ngục, vạn tộc tranh phong."
"Ngươi thấy hắc khí trên người bọn chúng không?"
"Đó chính là nghiệt đấy."
Nhược Thủy giải thích một câu.
Lâm Phóng nhìn hai người hắc khí không ngừng xuất hiện trên toàn thân.
Cái này phải là bao nhiêu nghiệt chứ!!
"Nhưng mà tu vi hai tên này không cao, chỉ mới vừa thành tiên, nhưng mà tội nghiệt đầy người này rất khó chơi, con rồng kia phải chịu thiệt rồi."
Nhược Thủy vừa dứt lời.
Liền thấy hắc khí trên thân hai yêu quái, bắt đầu leo lên người Long Nữ.
Vẻ mặt Long Nữ cũng chuyển sang kinh hãi.
Nàng dường như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, hai mắt trống rỗng, cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hai yêu kia làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Hai người thừa lúc Long Nữ mất cảnh giác, hướng về phía thân thể nàng c·ắn xuống, lập tức m·á·u n·h·ụ·c tung tóe, máu rồng rơi xuống như mưa, rơi đầy trên mặt đất.
Nhưng Long Nữ vẫn thờ ơ.
Thấy tiếp tục như vậy nữa, Long Nữ thật sự phải c·h·ế·t.
Để báo đáp ân huệ một giấc mộng vừa nãy, Lâm Phóng lao thẳng ra ngoài.
Một đạo ánh sáng đỏ rực phóng thẳng về phía hai yêu quái.
Hắc Lang Yêu trong lòng r·u·ng mạn·h, vội vàng nhảy lùi về phía sau, lưỡi đ·a·o vừa sượt qua thân thể hắn, suýt chút nữa thì đ·â·m trúng người.
Ngân Bái bên cạnh cũng bị biến cố này làm cho giật mình.
Hai người đều từ ánh đ·a·o quỷ dị màu đỏ kia, cảm nhận được một loại lực lượng kinh khủng quen thuộc mà xa lạ.
Bọn chúng còn tưởng rằng cao thủ Long Cung đã tới.
Nhưng khi thấy rõ chủ nhân lưỡi đ·a·o chỉ là một con ô quy còn chưa thành tiên thì sự khẩn trương trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, nhưng không hoàn toàn hết.
Hóa Huyết Thần Đao (phảng phất) bay đến bên cạnh Lâm Phóng.
Lâm Phóng ngẩng đầu nhìn hai yêu quái mạnh hơn mình quá nhiều, ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chúng.
“Hôm nay ta muốn mang nàng đi, xem ai dám cản ta?”
Lâm Phóng chỉ vào Long Nữ đã ngã xuống đất người đầy m·á·u.
Bạn cần đăng nhập để bình luận