Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 272:: hái lá trà

Chương 272: Hái lá trà
“Ta còn đăng tin quảng cáo rộng rãi cho bạn bè, hấp dẫn càng nhiều yêu quái gia nhập đại gia đình Hoa Quả Sơn này, mở rộng thế lực Hoa Quả Sơn, lúc này mới có Hoa Quả Sơn hiện tại.” Lâm Phóng nghĩ đến chuyện khi đó, vừa cảm khái.
Từ khi xuyên qua đến nay.
Hắn đã sớm không còn là con rùa nhỏ năm nào.
“Chủ nhân thật tuyệt, chủ nhân thật lợi hại.” Cô bé mũm mĩm hồng hào hai tay nhỏ không ngừng vỗ bộp bộp, vẻ mặt sùng bái.
Lâm Phóng cười lắc đầu.
Cái quang não này đơn giản là kẻ nịnh hót.
Sau đó hai người họ đi tới một khu rừng ở Hoa Quả Sơn, nơi này là chỗ ở của Tinh Linh cỏ cây trên Hoa Quả Sơn, Tinh Linh cỏ cây khác với các yêu quái khác, nên Lâm Phóng cố ý tách riêng cho bọn chúng một chỗ ở.
Cô bé nhìn những cỏ cây biết di động kia, cũng hết sức kinh ngạc.
“Thật thần kỳ.” “Ngay cả ở liên bang cũng chưa từng có sinh vật khoa học kỹ thuật nào như thế này.” “Đây chính là tu hành sao?” Lâm Phóng gật đầu cười, nói: “Linh khí là thành phần cơ bản nhất cấu thành thế giới này, cho nên sinh linh nơi này đều mang theo linh tính, linh tính ban cho chúng vô hạn khả năng.” Trong lòng cô bé bỗng nhiên sinh ra vô vàn khát vọng với việc tu hành.
“Vậy vật vô cơ cũng có thể tu hành sao?” Nàng mong chờ nhìn Lâm Phóng.
“Đương nhiên.” Lâm Phóng cười đáp: “Trên lý thuyết, bất kỳ vật gì cũng có thể thành yêu, chỉ là sông núi cỏ cây khó thành yêu hơn thôi, nhưng cũng không phải là không thể.” “Đại vương Hoa Quả Sơn của ta, chính là một con khỉ đá thành tinh.” “Ngoài ra trên núi còn có mấy Bạch Cốt Tinh, đều là yêu tinh quỷ quái từ bạch cốt đắc đạo.” Cô bé càng thêm mong chờ.
“Vậy ta có thể thành tinh không?” “Ngươi?” “Đúng đó, đã có vật hữu cơ và vô cơ đều có thể thành tinh, vậy tại sao ta lại không thể chứ?” Đôi mắt cô bé tỏa sáng, nàng muốn tu hành, nàng muốn thành tinh, nàng muốn biến thành người.
Lâm Phóng gãi đầu.
“Trên lý thuyết đúng là có thể.” “Chỉ là, ta không rõ ngươi sẽ thành tinh thế nào.” Hắn thực sự không biết vật vô cơ thành tinh bằng cách nào, giống như cứ để đấy rồi tự dưng thành tinh vậy.
Muốn hiểu rõ vấn đề này, cần phải hỏi các yêu quái kia.
“Không sao, chỉ cần có khả năng là được.” Cô bé đầy tự tin.
Là quang não hình dân dụng, chỉ cần là việc có khả năng, nàng liền có thể lập ra một kế hoạch cực kỳ chi tiết, và đốc thúc chủ nhân nỗ lực phấn đấu.
Cho nên, chỉ cần có khả năng thành yêu, vậy nàng có biện pháp để mình thành yêu.
Rồi tiến tới trưởng thành.
Sau đó hai người họ lại đi tiếp một đoạn đường.
Lâm Phóng cuối cùng cũng dừng lại.
Cô bé đi theo hắn dừng lại, rồi nhìn về phía trước một cô bé nhỏ toàn thân màu xanh lá cao chừng 1m3, tóc hai chùm đuôi ngựa.
“Thật kỳ lạ!!” “Quần áo trên người cô bé nhìn như vải vóc, nhưng kết quả kiểm tra lại là lá cây.” Lâm Phóng nhìn cô bé kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Hắc hắc, nói chính xác thì là lá trà.” “Lá trà?” Cô bé nghiêng đầu, có chút không hiểu nhìn Lâm Phóng, nhưng sau đó nàng nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Lâm Phóng.
Nàng nghĩ đến Lâm Phóng cầm sợi dây thừng.
Chẳng lẽ là......
“Chủ nhân, ngươi chẳng lẽ......” Lâm Phóng liếc nhìn nàng, để nàng nuốt nửa câu sau vào bụng.
“Khám phá không nói toạc ra, vẫn là bạn tốt.” Cô bé: “......” Nàng bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Nếu như ở liên bang thì có lẽ nàng đã báo cảnh sát rồi, nhưng đây không phải là liên bang, hơn nữa cho dù ở liên bang cũng không có pháp luật bảo vệ yêu quái.
“A, là hiệu trưởng.” “Thật đó a, sao hiệu trưởng lại tới đây?” “Tôi gặp được hiệu trưởng sống rồi.” “Hiệu trưởng rất đẹp a.” Các Tinh Linh cỏ cây phát hiện Lâm Phóng, cả đám liền xúm lại.
Lâm Phóng nở nụ cười hiền hòa, chào hỏi bọn họ: “Các ngươi khỏe không? Ở đây thế nào? Chỗ ở mới còn được chứ?” Đám yêu thấy Lâm Phóng quan tâm bọn chúng như vậy.
Ai nấy đều đầy cảm động.
“Quá cảm động.” “Hiệu trưởng, thật là yêu tốt.” “Ô ô ô, hiệu trưởng vậy mà lại quan tâm bọn ta những Tinh Linh cỏ cây thế này, ta muốn về nhà đẻ thêm hai quả táo cho hiệu trưởng ăn.” “Còn ta, ta sẽ cho hiệu trưởng ăn hết chuối tiêu.” Lâm Phóng: “......” Táo thì còn được, chuối tiêu thì thôi đi, nếu không bầu không khí sẽ dễ bị nóng lên.
“Hiệu trưởng, ngươi tới đây có việc gì à?” Một gốc hoa Âm Nguyệt yêu hỏi.
Lâm Phóng cười nói: “Ta đến tìm Trà Thụ Tinh, muốn lừa... không, muốn tìm nàng xin một chút lá trà, về làm trứng luộc nước trà.” “Trứng luộc nước trà?” Đám yêu quái chưa từng nghe nói đến món này.
“Chẳng lẽ lá trà sinh ra trứng sao?” “Trà Thụ Tinh, ngươi vậy mà biết đẻ trứng, ta thế mà lại không biết.” “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, chưa từng nghe ngươi nói.” Các Tinh Linh cỏ cây nhao nhao vây quanh cô bé 1m3 hai đuôi ngựa, tò mò nhìn nàng, mấy kẻ gan lớn còn nhìn xuống giữa hai chân nàng.
Trà Thụ Tinh thì đỏ bừng mặt.
“Mới không phải thế này.” “Người ta, người ta còn chưa thụ phấn đâu, trứng từ đâu ra chứ, hiệu trưởng thật xấu, phỉ báng người ta.” Nàng căm tức nhìn Lâm Phóng.
Lâm Phóng cũng giải thích: “Mọi người, mọi người hiểu lầm rồi, trứng luộc nước trà là dùng nước trà nấu trứng, như vậy trứng gà sẽ có vị trà, nên mới có tên đó, không phải là Trà Thụ Tinh sinh ra trứng.” Đám người lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra.
Thì ra là thế.
Trà Thụ Tinh nghe vậy cũng vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng còn tưởng rằng Lâm Phóng thật sự muốn bảo nàng biểu diễn đẻ trứng đấy chứ.
May mắn, may mắn.
“Vậy hiệu trưởng cần bao nhiêu, ta sẽ đi lấy cho, nếu muốn tươi mới thì phải đợi một chút.” “Tươi mới, tuyệt đối tươi mới.” Lâm Phóng nở nụ cười tươi rói.
“Vậy, chúng ta về phòng trước đã, sau khi trở về phòng rồi ngươi lại hái cho ta nhé.” Trà Thụ Tinh cũng không suy nghĩ nhiều.
“Được.” Sau đó hắn dẫn cô bé, đi theo Trà Thụ Tinh về phòng của nàng, Trà Thụ Tinh ở trong một cây trà khổng lồ, cây trà rất lớn, bên trong rỗng ruột, vừa hay có thể dùng làm nhà.
“Cây trà này do nàng trồng đó.” “Ngươi đừng thấy nàng mới cao 1m3, đã có 3000 năm tu vi, cách thành tiên cũng chỉ còn một bước nữa thôi.” Lâm Phóng rất kiên nhẫn giải thích với cô bé.
Cô bé hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
“Thật thần kỳ.” “Căn phòng này thật sự mọc ra, mà mấy đồ gia dụng này cũng mọc ra theo, tất cả đều do tự nhiên tạo thành, thật quá bất khả tư nghị.” Chuyện này đối với nàng mà nói, quả thực là trải nghiệm mới mẻ.
Không chỉ phòng ở là mọc ra, đồ đạc trong phòng cũng đều mọc ra.
Bàn ghế, tủ quần áo, khung giường, tất cả đều là một thể.
Trong lòng nàng sinh ra sự hiếu kỳ nồng đậm, bắt đầu không ngừng quét hình xung quanh, liên tục ghi lại tin tức.
Mà Lâm Phóng tươi cười nhìn Trà Thụ Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận