Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 161:: tìm Long Vương cho người mượn a

Chương 161: Tìm Long Vương mượn người a
"Bệ hạ, lão thần sợ quá a!!!"
Chuyện này tuyệt đối không thể nhận lời a.
Không nhận, nhiều nhất là c·h·ết, về sau nói không chừng còn có thể trở lại. Nhận, vậy thì không phải là c·h·ết đơn giản như vậy đâu...
Ngọc Đế đảo mắt nhìn ba người, cuối cùng vẫn dừng lại ở Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh lúc này đầu óc cũng đang xoay chuyển nhanh chóng.
"Bệ hạ, bệ hạ, việc tế lễ này không nhất thiết chỉ có chúng ta ra tay."
Ngọc Đế nhíu mày.
"Không phải chúng ta, vậy còn có thể là ai?"
Thái Bạch Kim Tinh cười nói: "Lão thần có hai ứng cử viên, một là Ngưu Ma Vương ở Nam Thiệm Bộ Châu, kẻ này xưa nay có dã tâm nhất thống Yêu tộc."
"Nếu chúng ta hứa hẹn chút lợi ích, việc mượn dao giết người không khó."
"Còn ứng cử viên thứ hai, chính là Nhị Lang Thần."
Nhị Lang Thần?
Ngọc Đế trừng mắt nhìn hắn một cái, gần đây cái tên này ở chỗ hắn rất không được chào đón.
Dù sao mới đ·á·n·h nhau một trận.
Tuy nói là chuyện riêng, nhưng coi như không nể mặt.
"Đúng, tên Dương Tiễn kia ở lại Hoa Quả Sơn, xét tình xét lý đều không ổn, chỉ cần nói rõ mọi chuyện với Nhị Lang Thần, chẳng lẽ hắn còn làm ngơ sao?"
"Dù sao trên đời này, Nhị Lang Thần chỉ có một người thân này."
Ngọc Đế cũng lườm hắn một cái.
Thái Bạch Kim Tinh lúc này mới nhớ ra, có vẻ như người thân của Dương Tiễn vẫn còn rất nhiều, tỷ như vị trước mắt này.
Hắn rụt cổ một cái.
"Lão thần lỡ lời, lão thần lỡ lời."
Ngọc Đế tức giận thu hồi ánh mắt, sau đó hơi trầm ngâm: "Vậy thì đi tiếp xúc Ngưu Ma Vương trước, để hắn thử xem Hoa Quả Sơn sâu cạn thế nào."
"Nhớ kỹ một điều, con khỉ kia không được c·h·ết."
"Về phần Dương Tiễn..."
"Trước cứ chờ đã."
Không phải vạn bất đắc dĩ, Ngọc Đế không muốn nhờ Nhị Lang Thần giúp đỡ.
Thành công đẩy được việc, Thái Bạch Kim Tinh thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.
May mắn a!!
Nếu đầu óc chậm thêm chút nữa, việc khổ sai này coi như đè lên đầu ta rồi.
"Vậy thần xin đi làm việc."
Hắn hướng Ngọc Đế cúi người chào, quay người rời đi.
Diêm La Vương thấy thế, cũng cúi người chào Ngọc Đế, nói: "Bệ hạ, vậy thần cũng xin cáo lui trước, tiếp theo còn phải chuẩn bị việc câu hồn nữa."
"Ừm, đi đi, đi đi."
Ngọc Đế phất phất tay.
Quan Âm cũng nói với Ngọc Đế: "Vậy ta cũng đi trước."
"Phật Tổ bên kia còn cần ta về bẩm mệnh."
Sau đó, ba người đều đi...
Hoa Quả Sơn.
Trên chạc cây của ngọn núi cao nhất.
Hầu Ca ngồi trên đó, lắc một chân, nghi hoặc nói: "Con hoa sen kia thật kỳ lạ, không nói tiếng nào đã đi, giống như đến chỉ để đưa lễ vật vậy."
"Nàng m·ư·u đ·ồ gì nhỉ?"
Lâm Phóng nằm bên cạnh, cũng học dáng vẻ của Hầu Ca, gãi đầu một cái.
"Có lẽ là thấy ngươi lớn lên đẹp trai đó."
Dương t·h·iền dựng tai lên!!
Hầu Ca vẫn không nghĩ ra, hắn vuốt mấy hạt sen kia, cuối cùng cũng không đoán ra được ý gì.
Hắn thu những hạt sen này lại.
"Đúng rồi, trước đây ngươi nói trong buổi lễ tốt nghiệp, là thật sao?"
"Mấy chuyện đó?"
Lâm Phóng hỏi.
"Chính là ngươi có một mơ ước."
"Cái nào à, đó chính là ước mơ mà, có thể thực hiện thì tốt nhất, không thực hiện được cũng có thể mượn đó tạo danh tiếng, trong thời gian ngắn hội tụ một sự việc không nhỏ."
"Quan trọng nhất là, chúng ta cho Yêu tộc một lối thoát."
"Chuyện này công đức vô lượng."
Hầu Ca nghĩ nghĩ, nói: "Ta lão Tôn cũng không cần cái gì công đức vô lượng."
"Nhưng nếu nhờ vậy mà tạo dựng được danh tiếng, có thể tiếp xúc với những cường giả, cái này cũng không tệ."
Lâm Phóng cũng cười theo.
"Hầu Ca, ngươi cứ yên tâm đi."
"Từ hôm nay trở đi, về sau, thử thách của chúng ta sẽ không dừng lại."
"Nếu gây dựng được lá cờ chấn hưng Yêu tộc."
"Vậy thì sau đó, bất kể chúng ta có muốn hay không, cũng đều phải tiếp tục tiến bước, tuyệt đối không thể dừng lại, và con đường phía trước chờ đợi chúng ta là không thể đoán trước."
"Vậy còn tốt hơn là biết trước tương lai."
Hầu Ca vẫn bị việc bị T·h·i·ê·n Đình đ·á·n·h bại làm khó chịu.
"Cái đó cũng đúng."
Lâm Phóng cảm khái một câu.
Hắn nhớ tới một câu của kiếp trước: "Chỉ biết Hoa Quả Tề Thiên Thánh, không biết Linh Sơn Đấu Chiến Phật."
Sau đó Hầu Ca lại gãi đầu một cái, nói: "Đúng rồi, ta còn có một chuyện không nghĩ ra, đã ngươi cần nhiều người như vậy, sao không đi Đông Hải Long Cung đòi người?"
Lâm Phóng giật mình!!
Ừm? Chuyện này...hình như thật sự có thể mà.
"Đông Hải Long Cung hẳn cũng không thiếu nhân tài như vậy, mà lại chúng ta với họ không phải minh hữu sao?"
Dương t·h·iền cũng trầm tư.
"Đúng vậy."
"Thực lực của Long tộc tuy từ thời Thượng Cổ đã suy yếu dần, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, sự truyền thừa chưa từng đứt đoạn, so với chúng ta có thể mạnh hơn nhiều."
Nàng đã coi bản thân mình là người của thế lực Hoa Quả Sơn.
"Mà ta nghĩ chỉ cần có biện pháp hợp lý, con rồng vương kia không ngại giúp chúng ta chấn hưng Yêu tộc."
"Dù sao...chỉ có tam giới hỗn loạn lên, thế lực mới có thể bị thay đổi."
Lâm Phóng quay sang nhìn Hầu Ca.
"Ý này hay đấy."
"Vậy thì việc này Hầu Ca ngươi dẫn đầu đi, hai chúng ta đến lúc đó đi theo là được, dù sao ngươi mới là đại vương Hoa Quả Sơn, chúng ta cũng chỉ là tùy tùng của ngươi."
Ba người nói là làm ngay.
Bọn họ từ trên cây nhảy xuống, sau đó men theo màn nước động dưới ao nước, đi đến Đông Hải Long Cung.
Quân tôm giữ cửa thấy ba người, lập tức nhường đường.
Ba người nối đuôi nhau mà vào.
Chưa kịp đến đại điện, Đông Hải Long Vương đã vội vã đi ra, trên mặt còn mang nụ cười nhiệt tình: "Kh·á·c·h quý hiếm thấy a, kh·á·c·h quý hiếm thấy, mấy vị đến sao không báo trước một tiếng, ta cũng có thể chuẩn bị trước."
"Long Vương lão ca khách khí, chúng ta không mời mà đến mới là đường đột, đường đột."
Hầu Ca cười khoát tay áo.
Dương t·h·iền đứng sau lưng Hầu Ca, không nói một lời.
Long Vương quét mắt nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào Hầu Ca đang đi đầu.
"Khỉ vương, hôm nay đến đây lại có chuyện gì?"
"Ha ha ha, ta lần này là đến mượn người."
Hầu Ca hơi ngại ngùng cười một tiếng, trước sau hai lần đến đều có việc nhờ vả, tuy nói là minh hữu, nhưng đều là hắn tìm Long Vương hỗ trợ.
"Mượn người?"
Long Vương có chút không hiểu ý những lời này.
Sau đó Hầu Ca kể lại đại khái kế hoạch trước đó của Lâm Phóng.
Lúc đầu Long Vương nghe còn khá vui vẻ, cảm thấy rất có ý, nhưng càng về sau lông mày ông càng nhíu chặt.
"Chuyện này...không dễ đâu."
"Nếu dễ thì ta đã không cần đến Long Vương rồi."
Hầu Ca ôm quyền với ông.
"Mong rằng Long Vương có thể giúp đỡ."
Long Vương lại im lặng.
Lý trí bảo ông biết, chuyện này có cái hố rất lớn, không khéo là lật xe nguy hiểm.
Nhưng cảm tính lại đang nói, ngươi cam tâm sao?
Thế giới hồng hoang vừa mới định hình, Tổ Long, Nguyên Phượng, Kỳ Lân tam tộc thế chân vạc, sau khi trải qua Long Hán đại kiếp, tam tộc bắt đầu suy tàn, Vu Yêu hai tộc thừa cơ trỗi dậy.
Sau mấy lần đại kiếp, Long tộc liên tục bị suy yếu.
Cho tới bây giờ, người mạnh nhất trong tộc cũng chỉ là t·h·i·ê·n Tiên, bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện một Kim Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận