Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 220:: biểu diễn

Chương 220: biểu diễn
Hai người bọn họ đi lướt qua trong Di Hồng viện. Đi ngang qua mấy khách nhân, thấy Hồ Yêu Vương liền muốn xông tới trêu ghẹo vài câu. Từng ánh mắt say lờ đờ mê ly, rõ ràng là thèm thuồng muốn ăn đậu hũ. Hồ Yêu Vương đối phó lại vô cùng thành thạo, không bị chiếm tiện nghi mà cũng chẳng làm phật lòng đám yêu quái này. Nhìn mà Lâm Phóng cũng phải ngẩn người. Chả trách lão hầu tử nhất định để Hồ Yêu Vương đi cùng hắn tiếp xúc với thương nhân tộc người. Cái tài giao tiếp này... Nếu đặt ở kiếp trước, rõ là một cao thủ giao tiếp bậc nhất rồi.
“Ồ! Tiểu hài này dáng dấp môi hồng răng trắng, chẳng lẽ là con riêng của ngươi?” Một con Thủy Ngưu Tinh đầu mọc hai sừng, trêu chọc nhìn Hồ Yêu Vương.
Hồ Yêu Vương che miệng cười duyên: “Sao có thể chứ.”
“Ta ở Hoa Quả Sơn này đến người quen còn không có, làm sao mà có con riêng.”
“Đây là hiệu trưởng, đêm qua hóa hình, cái luồng dao động ấy ngươi chắc cũng cảm nhận được rồi chứ.”
Đêm qua Lâm Phóng không khống chế được sức mạnh. Yêu quái nào có chút đạo hạnh ở Hoa Quả Sơn đều cảm nhận được luồng dao động ấy.
“Trường học, hiệu trưởng!!”
Thủy Ngưu Tinh rất kinh ngạc. Hắn nhìn tiểu hài trước mắt, nhất là cái mái tóc dài màu lục sau đầu kia, rốt cuộc cũng mơ hồ thấy quen thuộc một chút. Đúng là một tên háo sắc!
“Cái lông Tiểu Lục này, quả nhiên là hiệu trưởng!”
Lâm Phóng: “…”
Tuy nói muốn sinh hoạt không trở ngại, trên đầu có mang chút lục, nhưng chắc không ai thật muốn đội một cái đầu lục đâu. Nhất là hắn dù là rùa đen, cũng không phải rùa lông xanh. Đỏ cam vàng xanh tím, chẳng thơm hơn sao?
“Ngươi đừng nói, cái lông xanh này đẹp thật đấy, hay là hai hôm nữa ta cũng để một cái, đảm bảo rất chói mắt.” Thủy Ngưu Tinh nhìn mái tóc xanh của Lâm Phóng, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Màu xanh lá, đó là màu của sinh mệnh. Màu này càng thêm tươi tắn, sống lâu giội, mang nhiều sinh mệnh lực.
Hồ Yêu Vương cũng khẽ gật đầu, cười nói: “Ta thấy cũng được đấy, nếu ngươi để một mái đầu lông xanh, chắc chắn rất đẹp trai.”
“Hắc hắc, ta cũng cảm thấy vậy.”
Thủy Ngưu Tinh vừa xoa đầu mình có mấy cọng lông, vừa cười tươi như hoa.
Lâm Phóng thì toàn bộ quá trình mặt như đưa đám. Hắn thật sự không biết phải nói sao nữa!!
Coi như hai người chỉ là hàn huyên qua lại, cũng không nói chuyện quá lâu, Hồ Yêu Vương liền dẫn Lâm Phóng rời đi.
Hai người xuyên qua hành lang dài dằng dặc, hướng hậu viện đi đến. Hồ Yêu Vương dù sao cũng đã từng lăn lộn bên ngoài, lại là yêu quái ham đọc sách, toàn bộ cách bố trí của tửu lâu này tương đối hoa lệ, so với hội sở kiếp trước cũng không hề kém cạnh. Tiền sảnh đương nhiên là nơi xa hoa lãng phí nhất, phần lớn khách khứa đều tập trung ở đó. Ôm ấp nữ yêu, thưởng thức mỹ thực. Nhưng mà đây lại không phải nơi tiêu tiền nhiều nhất. Di Hồng Viện kiếm tiền nhiều nhất chính là hậu viện này. Nơi này dưới sự sắp xếp của Hồ Yêu Vương lại đặc biệt yên tĩnh, mỗi tiểu viện tử đều được ngăn cách riêng biệt, khách ở bên trong làm gì cũng không sợ bị phát hiện. Lâm Phóng đi dạo một vòng, thấy cũng không có vấn đề gì. Nếu như muốn bới lông tìm vết, thì tiền sảnh hơi có chút tẻ nhạt.
“Ngươi có muốn tìm chút yêu quái đến biểu diễn ở tiền sảnh không.”
“Biểu diễn?”
“Đúng vậy, chính là biểu diễn, kiểu nóng bỏng ấy, làm người ta muốn xem không thôi, xem xong rồi lại còn muốn xem nữa.” Lâm Phóng hơi hình dung một chút.
Hồ Yêu Vương hiểu ý, nhưng loại biểu diễn này nàng không biết. Với cả Hoa Quả Sơn cũng đâu có nhân tài thế này.
“Ta hiểu ý ngươi, nhưng mà tạm thời ta không tìm được người như vậy.” Hồ Yêu Vương nhún vai.
Lâm Phóng giật mình. Cái này còn cần tìm người mới ư? Chẳng phải chỉ là lắc mông, vặn eo, rung vai các kiểu thôi sao? Nếu là kiếp trước, Lâm Phóng trực tiếp lôi trong mấy cái livestream ra cả đống MC nữ tinh thông khoản này, cô nào cô nấy xoay người đến nghiện, xem nhiều cũng hết cả dinh dưỡng luôn.
“Cái này không cần tìm, ngươi kiếm mấy nữ yêu đến đây, ta làm mẫu cho ngươi xem.”
“Ngươi?” Hồ Yêu Vương hồ nghi nhìn hắn.
“Sao thế?”
“Ta dù chưa từng làm, nhưng ít ra ta hiểu, làm theo chắc chắn không sai.”
Lâm Phóng có phương diện này vẫn rất tự tin. Chưa từng ăn thịt heo, nhưng heo chạy thì hắn thấy nhiều. Hồ Yêu Vương thấy hắn kiên quyết, đành quay người đi tìm mấy nữ yêu da trắng mỹ mạo chân dài tới, cô nào cô nấy cũng rất dễ nhìn, dáng người thì càng khỏi bàn. Nếu là đặt ở kiếp trước thì quá thừa tiêu chuẩn để ăn cơm bằng mặt rồi. Mấy nữ yêu đứng thành hàng, có chút rụt rè nhìn Lâm Phóng. Dù sao đây cũng là hiệu trưởng. Nhân vật số hai của cả Hoa Quả Sơn. Lâm Phóng nhìn các nàng, nở một nụ cười hiền hòa, nói: “Các ngươi đừng sợ, hôm nay ta đến đây, là chỉ bảo các ngươi biểu diễn một chút.”
“Để cho các ngươi có thể thu hút ánh nhìn của khách nhân tốt hơn.” Tất cả nữ yêu đều không ai lên tiếng. Lâm Phóng thấy vậy cũng không nói thêm, trực tiếp vào chủ đề: “Các ngươi có ai biết múa không?”
Có hai nữ yêu khẽ gật đầu.
“Ta biết.”
“Ta cũng biết.”
Lâm Phóng: “Vậy các ngươi múa thử đi, ta xem sao.”
Thế rồi hai nữ yêu trực tiếp múa, hai người đều nhảy điệu múa truyền thống, động tác uyển chuyển, tay áo dài tung bay, nhìn cũng được. Nhưng kiểu múa này không hút được mấy tên háo sắc. Lâm Phóng xem xong thì lắc đầu: “Kiểu múa này không được.”
“Khách của Di Hồng Viện chúng ta, đâu có đến để xem múa đâu, nên các ngươi cũng không thể chỉ múa, phải thêm mấy yếu tố khác vào.”
“Vậy phải thêm yếu tố gì?” Hồ Yêu Vương tò mò hỏi.
“Đương nhiên là chân trắng.”
Lâm Phóng làm động tác giơ chân, đá thẳng lên, hắn làm khá cứng ngắc, không có chút thẩm mỹ nào. Mấy nữ yêu thấy thế, đều che miệng cười khúc khích. Thật sự là quá tệ rồi.
“Các ngươi đừng cười, lát nữa các ngươi làm động tác này, yêu nào cũng phải làm, lại phải làm sao cho quyến rũ động lòng người, làm khách nhân muốn nhìn mà không nỡ, chỉ hé ra một chút cảm giác mới được.”
“Biết chưa?”
Mấy nữ yêu đều ngoan ngoãn đáp lời: “Biết rồi.”
Hồ Yêu Vương thì đứng bên cạnh quan sát, nàng muốn xem Lâm Phóng còn làm được cái trò quỷ gì.
Sau đó các nữ yêu bắt đầu luyện tập.
“Động tác chậm một chút.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chân giơ cao một chút nữa, cao nữa lên, phải lộ ra bắp đùi, nhưng đừng lộ hết, tạo cảm giác thoáng nhìn.”
“Khiến người ta muốn đang trộm nhìn cái vùng cấm địa kia, cứ hết lần này đến lần khác không nhìn thấy.”
“Làm họ sốt ruột lên!”
“Động tác bên này không được cứng ngắc quá, phải tự nhiên một chút, trên mặt thêm chút tươi cười nữa, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, phải có cảm giác là ngươi đang nhìn hắn.”
“Phải có ánh mắt câu hồn, biết không?”
Lúc đầu các nàng đều cố gắng học theo động tác của Lâm Phóng, giống như lừa đá, hết đá chân lên rồi lại hạ chân xuống, nhưng dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của Lâm Phóng, các nàng cũng nhanh chóng nắm được bí quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận