Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 541:: tiểu đệ chính là muốn là lão đại bài ưu giải nạn

Chương 541: tiểu đệ chính là muốn làm lão đại lo nghĩ giải quyết khó khăn. Hầu Ca thì vẻ mặt khó hiểu. Ngươi biết? Ngươi biết cái gì a? Thế nhưng Hắc Vũ Nha Hoàng cũng không nói gì, vỗ cánh bay đi, liền biến mất ở chân trời. Nhìn bóng lưng của hắn, Hầu Ca lắc đầu. “Thôi vậy.” “Quản hắn làm gì chứ.” “Dù sao nơi này là Yêu Quốc, chẳng lẽ hắn còn có thể gây ra chuyện lớn gì sao?” Lâm Phóng cũng không để Hắc Vũ Nha Hoàng trong lòng. “Hầu Ca, chúng ta đi trước đến chỗ nào?” Hầu Ca suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Huynh đệ Lâm Phóng, ngươi nói yêu quốc này bên trong những Yêu Hoàng kia khá lợi hại, ta lão Tôn vừa vặn thừa cơ hội này hảo hảo so tài một trận.” Hắn sốt ruột rời đi, vì chính là chuyện này. Những chuyện phản đối Yêu Hoàng đã làm xong. Hầu Ca sau đó có thể buông tay đánh một trận, tìm vài cao thủ luyện tay một chút. “Nếu không thử một chút con Họa Đấu kia?” Lâm Phóng hỏi dò. Họa Đấu xem như Yêu Hoàng quen thuộc nhất với bọn hắn. Địa vị trong Yêu Quốc cũng rất cao, thực lực cũng rất mạnh, tuyệt đối là một đối thủ tốt. Hầu Ca cũng sáng mắt lên. “Đúng ha.” “Sao ta lão Tôn lại không nghĩ đến nàng nhỉ.” Hắn nói làm liền làm. Hai người lập tức lên đường, hướng Họa Đấu tộc chạy tới. Mà sau khi hai người bọn họ đi, Đương Khang bọn họ cũng rối rít hành động. Sau khi Đương Khang trở về trong tộc, lập tức để phó tướng của mình đi khắp nơi rêu rao tin tức, nói hắn ủng hộ vô điều kiện Tôn Ngộ Không, hắn vĩnh viễn là người ủng hộ kiên định nhất của Tôn Ngộ Không. Thậm chí hắn còn tự mình viết một bài văn. Trong bài văn, hắn biểu đạt sự sùng bái sâu sắc của mình đối với Tôn Ngộ Không. Đồng thời gửi bài văn này đến tất cả thế lực của Yêu Quốc. Các Yêu Hoàng khi nhìn thấy cảnh này, thật sự là ngớ người ra! Từ bài văn ngắn mấy trăm chữ này, bọn họ lại nhìn ra sự sùng bái quá mức. Chẳng lẽ Đương Khang điên rồi? Hay Tôn Ngộ Không đã làm gì? Bọn họ không hiểu!! Còn chưa kịp phản ứng, sau đó lại có mấy vị Yêu Hoàng đăng bài văn y hệt, ngoài tên gọi ra thì không có gì khác biệt. Cái này...thật sự như đúc từ một khuôn ra. Mẹ nó!! Các ngươi là đã thương lượng rồi à. Các Yêu Hoàng trợn mắt há mồm nhìn thao tác của bọn họ. Mà lúc này Đương Khang lại vô cùng bình tĩnh, hắn đã sớm đoán được tình huống này. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Phó tướng thì ngơ ngác hỏi: “Lão đại, dù là Tôn Ngộ Không thật sự lên làm Yêu Đế, chúng ta cũng không cần phải…như vậy chứ, huống chi bây giờ hắn còn chưa lên làm Yêu Đế.” Hắn vốn định nói nịnh nọt quá mức. Nhưng cân nhắc đến cảm nhận của lão đại nhà mình, cuối cùng vẫn đổi một từ khác. Đương Khang liếc hắn một cái. “Ngươi biết cái gì.” “Ta đây gọi là đầu tư sớm.” “Ngươi hiểu không hả.” Phó tướng thì ngơ ngác. Hắn thực sự không hiểu. Đương Khang thấy hắn như vậy, đành giải thích: “Bây giờ Tôn Ngộ Không là của hiếm, chỉ cần hắn lên làm Yêu Đế, ngươi nghĩ hắn có thể quên hành động hôm nay của ta sao?” “Đến lúc đó ngày tốt của bộ tộc Đương Khang chúng ta coi như đến rồi.” Phó tướng gãi đầu: “Vậy nếu không được thì sao?” Đương Khang cười nói: “Không được thì cùng lắm ta mất mặt một chút thôi, có tổn thất thực tế gì đâu.” Phó tướng nghĩ một chút, phát hiện thật đúng là như vậy. Chỉ cần mặt dày thì chuyện này cũng không có gì. “Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.” Đương Khang hài lòng gật đầu, nói: “Cơ hội chỉ có một lần, đáng để cược một chút.” Phó tướng tiếp tục hỏi: “Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì?” Đương Khang cười ha hả, nói: “Vậy đương nhiên là chờ chuyện này tiếp tục lan rộng, đợi náo nhiệt đến mức ai cũng biết, chúng ta sẽ ra mặt, mời những Yêu Hoàng kia cùng bàn chuyện lớn.” “Nhớ kỹ, hiện tại chúng ta đại diện cho Tôn Ngộ Không.” “Phải toàn lực giúp Tôn Ngộ Không lên ngôi đế.” Phó tướng đã hiểu. Nói trắng ra là chính là đi lôi kéo người. Cố gắng tranh thủ càng nhiều Yêu Hoàng ủng hộ. Đợi đến khi đại đa số Yêu Hoàng ủng hộ Tôn Ngộ Không, vậy cuộc thí luyện này cũng không cần phải tiến hành tiếp. Bốn vị Yêu Thần nói không chừng cũng sẽ coi trọng bộ tộc Đương Khang hơn. Dù sao Tôn Ngộ Không là do bọn họ chọn ra. Tuy rằng bị quy củ và thân phận trói buộc, không thể chủ động đứng ra giúp Tôn Ngộ Không. Nhưng trong lòng nhất định không mong hắn thua. Phó tướng gật đầu: “Đại vương yên tâm, ta hiểu rồi.” Cứ như vậy. Thời gian trôi qua ba ngày. Trong khoảng thời gian này chuyện này đã truyền khắp cả Yêu Quốc. Mới đầu chỉ có một số Yêu Hoàng biết. Bây giờ đến cả yêu quái bình thường cũng đang bàn tán chuyện này. Đương Khang cũng cảm thấy thời cơ đã không sai biệt lắm. Ngay khi hắn định để phó tướng đi gửi thư mời, mời những Yêu Hoàng có thiện cảm với Tôn Ngộ Không đến bàn chuyện lớn thì phó tướng vội vàng chạy vào. “Đại vương, không xong rồi.” Đương Khang nghi hoặc nhìn hắn: “Đã xảy ra chuyện gì?” Phó tướng thở hổn hển nói: “Chúng ta bị người cướp công rồi.” Cướp công? Đương Khang càng thêm khó hiểu. Phó tướng thấy hắn vẫn chưa hiểu, liền thở dốc kể lại sự việc. Hóa ra sáng sớm hôm nay, Hắc Vũ Nha Hoàng bỗng nhiên đăng tin rộng rãi, vô cùng lớn tiếng tuyên bố mình đã thần phục dưới chân Tôn Ngộ Không, là người phát ngôn của hắn, muốn liên kết các đại Yêu tộc. Đương Khang: “…” Thảo!! Lúc này, trong lòng hắn đang sụp đổ. Đây là chiêu trò gì? Sao Hắc Vũ Nha Hoàng lại biến thành người phát ngôn cho đại ca. Ta không hề hay biết?? Mặc kệ trong lòng Đương Khang đang sụp đổ thế nào. Chuyện này đã là ván đã đóng thuyền. Phó tướng cũng lo lắng nhìn hắn, hỏi: “Đại vương, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Chuyện này có thể liên quan đến tương lai của bộ tộc Đương Khang. Mặt Đương Khang đen lại: “Việc cấp bách hiện giờ là phải biết rõ ràng, tên Hắc Vũ Nha Hoàng này làm sao lại trở thành c·h·ó săn của đại ca, còn chuyện khác thì tùy cơ ứng biến.” “Ngươi đi liên hệ với những Yêu tộc kia trước.” “Ta đi tìm đại ca.” Phó tướng nhận lệnh đi ngay. Còn Đương Khang thì đi tìm một Hầu Mao phân thân. Sau đó hắn từ Hầu Mao phân thân biết được Hắc Vũ Nha Hoàng thật sự là c·h·ó săn của Tôn Ngộ Không. Sau khi bọn họ rời đi, Hắc Vũ Nha Hoàng đã tìm đến Tôn Ngộ Không, khóc lóc đòi làm c·h·ó săn cho Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không thấy hắn đáng thương, cũng đồng ý. Khóe miệng Đương Khang giật giật. Tên này…Bây giờ hắn đã hiểu Hắc Vũ Nha Hoàng muốn làm gì. Tên này đang tới cướp bát cơm!! Đương Khang trong lòng không thể không tức giận. Hắn vất vả lắm mới tạo nên thế cục, kết quả lại bị Hắc Vũ Nha Hoàng cướp mất. Thật là quá đáng!! Nhưng bây giờ tức giận cũng vô ích. Quan trọng nhất là phải tìm cách bù đắp lại chuyện này. Mặt Đương Khang đen lại, lại về lãnh địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận