Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 587:: Côn Bằng hành tung

"Chuyện này phải nói từ thân thế của nàng." Cần Bồ Đề giải thích: "Ngư Tiểu Lộ thực chất là dòng dõi của yêu sư Côn Bằng, năm đó......" Cần Bồ Đề vừa đi vừa kể một tràng, câu chuyện đại khái là Côn Bằng năm đó trốn chạy, gặp một con cá tinh, sinh ra một đứa bé, sau đó vì không muốn con mình phải cùng mình bôn ba, hắn liền đem đứa bé cho Cần Bồ Đề, Cần Bồ Đề tiện tay nuôi ở trong ao.
Lâm Phóng nghe xong, nhìn Ngư Tiểu Lộ, rồi lại nhìn Cần Bồ Đề.
"Ngài có tâm lớn vậy sao?"
Đây chính là dòng dõi duy nhất của yêu sư Côn Bằng.
Vậy mà ngài lại nuôi nó ở trong ao?
Nếu như có chuyện bất trắc, ngài không sợ Côn Bằng sẽ liều m·ạ·n·g với ngài sao?
Cần Bồ Đề thần tình lạnh nhạt, nói: "Bản tọa tu hành coi trọng siêu thoát, tự nhiên không thể tùy ý dính nhân quả, nhận Ngư Tiểu Lộ đã là kết nhân quả, không thể cưỡng cầu thêm nữa."
"Vậy nàng hiện tại là......"
Lâm Phóng lại nhìn về phía Ngư Tiểu Lộ.
"Đang ngủ say."
"Sau khi ngươi đi, nàng cố gắng tu luyện, huyết mạch tiến hành thức tỉnh."
"Bây giờ đang trong quá trình ổn định huyết mạch."
Lâm Phóng nháy mắt.
"Thức tỉnh huyết mạch?"
"Đây chẳng phải chuyện tốt sao?"
Hắn đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, mỗi lần thực lực đều tăng trưởng.
Cần Bồ Đề nghe vậy, nhìn hắn một cái.
Mặc dù ánh mắt đó không hề có chút cảm xúc nào, nhưng không biết vì sao Lâm Phóng luôn cảm thấy ánh mắt của Bồ Đề Lão Tổ giống như đang trợn trắng mắt, hoặc là đặc biệt tức giận kiểu đó.
"Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, thức tỉnh huyết mạch dễ như uống nước sao?"
"Chuyện này rất nguy hiểm."
Lâm Phóng không khỏi lo lắng: "Vậy nàng không sao chứ?"
Cần Bồ Đề lắc đầu, nói: "Bản tọa có chút thủ đoạn, không có vấn đề gì, cũng giống như ngủ một giấc thôi, đợi nàng tỉnh lại, huyết mạch thức tỉnh sẽ hoàn thành."
Lâm Phóng yên tâm.
"Vậy ngài muốn để nàng lại cho ta sao?"
Cần Bồ Đề lắc đầu.
Lâm Phóng hơi nghi hoặc: "Không phải sao?"
Cần Bồ Đề giải thích: "Ta muốn đưa nàng cho Côn Bằng, nhưng Côn Bằng không ở Yêu Quốc, ta không còn cách nào khác nên phải đợi đến khi ngươi trở về, giao nàng cho ngươi, nhờ ngươi thay mặt đưa cho Côn Bằng."
"Thế nhưng ta cũng không biết Côn Bằng ở đâu mà." Lâm Phóng nhún vai.
Chuyện này hắn thật sự không biết, lúc trước Nữ Oa mang Côn Bằng đi, sau đó Côn Bằng vẫn không trở về.
Trời mới biết Nữ Oa Nương Nương đã làm gì hắn?
"Chuyện này không phải việc ta phải tính." Cần Bồ Đề cũng nhún vai, ném Ngư Tiểu Lộ cho Lâm Phóng.
Lâm Phóng vội vàng đón lấy.
"Ta nói ngươi......" Hắn vừa định nói vài câu, nhưng phát hiện Cần Bồ Đề đã biến mất.
Nhược Thủy lúc này cười nói: "Hẳn là đã chạy rồi, dù sao Cần Bồ Đề tu luyện theo lý niệm rất đặc thù, thậm chí có thể nói là tư lợi, thật sự không thích hợp ở Hồng Hoang lâu."
Lâm Phóng nhìn con cá nhỏ trong tay, thần sắc càng thêm phiền muộn.
"Sao ta có cảm giác mình bỗng dưng thăng cấp thành ba ba thế này?"
Nhược Thủy lúc này cũng xúm lại.
"Đây chính là Ngư Tiểu Lộ à."
"Dáng vẻ cũng không tệ, chỉ có điều đầu hơi lớn."
Lâm Phóng nhìn con cá, hơn nữa lại là con cá đầu to Ngư Tiểu Lộ, nhìn lại Nhược Thủy tỷ tỷ, hắn thực sự không thấy được Nhược Thủy nhìn ra chỗ nào là dáng vẻ không tệ.
"Xem ra lại phải đi gặp Nữ Oa Nương Nương một chuyến."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhược Thủy có chút buồn bực, nói: "Ngươi không đi gặp Tôn Ngộ Không sao?"
Lâm Phóng bất đắc dĩ nói: "Phải giải quyết chuyện này trước đã."
Nụ cười trên mặt Nhược Thủy càng tươi hơn.
"Nha!!"
"Quan tâm như vậy à?"
"Ngươi đây là tình cũ chưa hết, hay là tiểu biệt thắng tân hôn? Hay là cả hai?"
Lâm Phóng mặt không đổi sắc liếc một cái.
"Nói một cách nghiêm túc, nàng còn chưa đến độ tuổi trưởng thành."
Loài Côn tuổi thọ rất dài, nói không chừng mấy ngàn năm mới có thể trưởng thành, huống chi Ngư Tiểu Lộ còn là hậu duệ của yêu sư Côn Bằng, độ đậm của huyết thống còn cao hơn.
"Lời cũng không thể nói chắc chắn như vậy, huyết mạch sau khi thức tỉnh sẽ lớn tuổi hơn đấy."
Nụ cười trên mặt Nhược Thủy càng rạng rỡ.
Bây giờ nàng nhìn Lâm Phóng, rất có cảm giác như chính mình h·e·o ủi cải trắng vậy.
Hai người vừa nói, một bên tìm đến Nữ Oa.
Lúc này nàng đang ngồi bên một dòng suối nhỏ, xung quanh một đám Yêu tộc quỳ rạp xuống, không phải Nữ Oa Nương Nương thích bọn họ quỳ, mà là bọn họ cũng không biết vì sao, cứ đến chỗ này là tự nhiên quỳ xuống.
"Ngươi trở về nhanh vậy sao?" Nữ Oa nhìn Lâm Phóng cũng có chút ngoài ý muốn.
Nàng còn tưởng Lâm Phóng sẽ ra ngoài đi dạo một hai tháng rồi mới về.
"Đừng nói nữa." Lâm Phóng thở dài, kể lại mọi chuyện.
"Ta nhớ là Côn Bằng cuối cùng bị ngươi dẫn tới Bắc Câu Lô Châu, sau đó hắn hoàn toàn không đi ra ngoài nữa, nên ta muốn hỏi, chẳng lẽ Côn Bằng không bị ngươi nướng rồi chứ?"
"Yên tâm đi, không có." Nữ Oa vỗ vỗ n·g·ự·c.
Lâm Phóng nhẹ nhàng thở ra.
May quá! Hắn thật sự sợ Nữ Oa không nhịn được mà nướng cánh Côn Bằng.
"Vậy Côn Bằng bây giờ ở đâu?"
"Ở Oa Hoàng Cung."
"Oa Hoàng Cung?" Lâm Phóng nháy mắt.
Khoảng thời gian này hắn luôn ở Oa Hoàng Cung đấy.
Ở đó ngoài mấy tiên đồng ra thì không có sinh vật nào khác, huống chi lại là Côn Bằng to lớn như vậy.
"Đúng vậy, ngươi còn nhớ cái hồ nước mà ta hay câu cá không?"
Hồ nước? Cái này Lâm Phóng vẫn nhớ.
"Ngài đừng nói với ta là, Côn Bằng ở trong ao đó?"
"Đúng vậy." Nữ Oa nhẹ gật đầu.
Khá lắm! Đường đường yêu sư Côn Bằng mà bị nhốt trong ao, ngày ngày còn bị người câu đến câu đi, chắc chỉ có Nữ Oa Nương Nương mới có thủ bút lớn đến vậy.
"Lúc đầu ta chỉ muốn trừng phạt hắn nên mới giam hắn ở trong ao."
"Nếu ngươi không nói thì ta quên mất." Lâm Phóng cũng có chút nghi hoặc.
"Chẳng phải đã nói là để hắn lấy công chuộc tội sao?" Côn Bằng cũng coi như có công với Hoa Quả Sơn của bọn họ, bây giờ bị giam lại, hắn thân là lão lãnh đạo cũng nên hỏi một chút.
"Ta cũng muốn thế, có điều lũ quỷ kia không đồng ý, ta cũng hết cách rồi." Nữ Oa giang tay ra.
Lâm Phóng nhìn nàng: "Ngài là Thánh Nhân mà, ngài không còn cách nào khác sao?"
Nữ Oa cười hắc hắc: "Ta cũng muốn mấy con cá thôi mà."
Lâm Phóng: "......"
"Vậy bây giờ ngươi vẫn muốn mấy con cá?"
Đoán chừng nhìn điệu bộ của Nữ Oa, nhất thời nửa khắc nàng vẫn chưa có ý định thả cá.
Lâm Phóng cũng không định để Côn Bằng ra sớm như vậy.
Dù sao bây giờ tình hình quá rối ren, mặt ngoài có vẻ yên bình nhưng phía sau lại đầy sóng ngầm.
Côn Bằng lại là kẻ già đời âm b·ứ·c, kẻ p·h·ả·n· ·b·ộ·i, lúc này nếu như hắn nổi hứng đầu hàng đạo môn, đầu hàng Thiên Đình thì Yêu tộc chẳng phải nguy hiểm lắm sao.
Cho nên tốt nhất hắn vẫn nên ở trong ao thì hơn.
Về phần Ngư Tiểu Lộ, trước hết cứ để Côn Bằng xem mặt, rồi đợi khi nào nàng thức tỉnh huyết mạch thì tính sau.
"À phải, Nữ Oa Nương Nương ngài xem thử con cá này tình hình thế nào?" Lâm Phóng lấy Ngư Tiểu Lộ ra.
Nữ Oa Nương Nương nhìn một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Thịt kho tàu là ngon nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận