Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 227:: trào lưu

Chương 227: Trào lưu.
Thế nhưng là đối diện với mấy cái yêu cầu khẩn thiết của các nữ yêu, Lâm Phóng tỏ ra đặc biệt kiên định.
"Quá muộn rồi."
"Không được, không được."
"Nếu như các ngươi thật sự muốn nghe thì hãy xuống lần sau xin sớm đi, bất quá lần sau là lúc nào, vậy thì thật không nói chắc được."
"Dù sao ta ngày mai còn có chính sự muốn làm."
Ánh mắt Lâm Phóng lóe lên, nói ra một câu như vậy.
Mặc kệ ngày mai đến cùng có chuyện gì, hắn ngày mai đều phải có chuyện để làm, không thể lại bị dắt mũi.
Lâm Phóng âm thầm nghĩ trong lòng.
Đám cô nương lớn nhỏ ở đây đều một mặt bực bội.
Các nàng muốn biết sau đó đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng Lâm Phóng nhất quyết không nói.
Loại cảm giác này thật không tốt.
Thế nhưng những nam yêu bên cạnh các nàng lại đều cười, hôm nay nghe một ngày, bọn hắn cuối cùng cũng biết vì sao Lâm Phóng lại khiến cho bà nương nhà mình nhớ mãi không quên như thế.
Thì ra đúng là nghe sách a.
Sách này giảng rất chính xác không sai, mà lại ngắt đúng chỗ hay ghê.
"Hắc hắc, hôm nay thật sự không còn sớm, chúng ta hay là về nhà thôi, về nhà nghỉ ngơi."
"Đúng đúng đúng, đừng quấy rầy viện trưởng nghỉ ngơi."
"Viện trưởng ngày mai còn có chính sự đó, chúng ta đừng quấy rầy hắn."
Đám nam yêu xác định Lâm Phóng cũng không làm chuyện gì đằng sau, trong lòng mỗi người đều cao hứng, cũng bắt đầu nói đỡ cho hắn.
Sau đó đám nam yêu vừa dỗ vừa lừa đem nữ yêu nhà mình túm đi.
Chốc lát sau, hiện trường không còn ai.
Lâm Phóng mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, vì sao mấy nam yêu này bỗng nhiên nói đỡ cho hắn, nhưng nói về kết quả, thì đây cũng không phải là chuyện xấu.
Hắn nhún vai, quay người vào phòng.
"Chán quá, chán quá."
Sau khi vào phòng, Lâm Phóng liền tiến vào chế độ treo máy đi ngủ......
Một đêm không có chuyện gì xảy ra!!
Đến sáng ngày hôm sau, Lâm Phóng từ trong mơ tỉnh lại, trước tiên mở cửa, thấy bên ngoài trống trải không có ai, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Hắn thật sợ mở cửa lại gặp phải có người chờ ở bên ngoài.
Không có thì tốt.
Lâm Phóng đóng cửa phòng lại, sau đó đi ra ngoài, định đi dạo quanh Hoa Quả Sơn trước, xem việc trùng kiến tiến hành thế nào, cuối cùng lại đi trường học kiểm tra một chút công tác của bọn họ.
Chuyến này đi một vòng, chắc tầm nửa ngày là xong.
Còn lại nửa ngày là có thể treo máy rồi.
Lâm Phóng cứ thong thả dọc theo con đường đất tiến lên, phần lớn kiến trúc xung quanh đều đã được trùng kiến xong.
Tốc độ xây nhà của đám yêu quái, so với tu sĩ Nhân tộc cần phải nhanh hơn nhiều.
Dù sao có kỹ năng thiên phú trong người, một chiêu khống thổ thuật là có thể sản xuất ra hàng loạt gạch đá rắn chắc, mà sinh trưởng thuật thì có thể sản xuất hàng loạt gỗ, căn bản không cần lo lắng chuyện gỗ quá ít.
Cắt chém thuật dùng để cắt gạch đá và gỗ.
Yêu quái sức mạnh lớn liên tục không ngừng đưa vật liệu đến nơi cần thiết.
Nhờ mọi người đồng lòng hợp sức.
Bây giờ Hoa Quả Sơn đã khôi phục lại vẻ phồn vinh trước kia, so với bộ dáng sau tai ương, quả thực là một trời một vực.
Nhưng mà không hiểu sao, trên đường rất nhiều yêu quái đều đội một đầu Lục Mao.
Mấy cái màu xanh biếc kia, khiến cho vẻ mặt Lâm Phóng dần trở nên cổ quái, dù sao màu này trong trí nhớ của Lâm Phóng, luôn có chút không hay.
"Cái gì thế này?"
Lâm Phóng đi một đoạn đường, phát hiện những yêu quái nhuộm Lục Mao này thấy hắn, còn đặc biệt vui vẻ.
Hắn đi tới Di Hồng Viện.
Ở đây, số yêu quái nhuộm Lục Mao còn nhiều hơn, còn có không ít nữ yêu cũng nhuộm Lục Mao. Mấy nữ yêu từng người thanh thuần, yêu diễm, giờ tất cả đều không giống người bình thường.
Nhưng mọi người dường như đều thích cái kiểu này.
Lâm Phóng mang theo bụng đầy nghi hoặc, tìm tới Hồ Yêu Vương.
Hồ Yêu Vương thấy Lâm Phóng, trên mặt lập tức nở nụ cười.
"Sao ngươi lại tới chỗ ta?"
"Bên ngoài mấy yêu quái kia là làm sao vậy? Sao ai nấy cũng nhuộm tóc thành màu xanh lá?" Lâm Phóng đi thẳng vào vấn đề.
"Còn không phải bởi vì ngươi." Hồ Yêu Vương nhìn hắn nói.
"Ta?"
Lâm Phóng nghi hoặc.
Hồ Yêu Vương khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, là ngươi."
Thấy Lâm Phóng vẫn không hiểu, nàng cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem, ngươi sẽ biết."
Lâm Phóng vẫn còn mờ mịt.
Hắn nhìn bóng lưng Hồ Yêu Vương, nghi ngờ đi theo.
Hai người đến một góc đại sảnh tửu lâu, không xa vừa vặn có mấy yêu quái đang đội một đầu Tiểu Lục mao dùng bữa, trong đó một người chính là trâu nước tinh mà ngày đó Lâm Phóng đã gặp.
Lúc này trâu nước tinh đang vuốt ve mấy sợi Lục Mao trên đầu.
"Các ngươi xem, lông trên đầu ta đẹp không."
"Đây là kiểu của viện trưởng đó, tóc của viện trưởng, chính là như thế này."
Các yêu quái xung quanh đều một mặt ao ước.
"Thật sao?"
"Viện trưởng cũng có tóc màu xanh lá như vậy sao?"
"Ta cũng muốn nhuộm một đầu tóc xanh như vậy, có ai biết phải đi nhuộm ở đâu không?"
"Tìm hoa tinh ấy, chắc chắn các nàng có cách."
"Đúng rồi, hoa tinh có cách."
Các yêu quái xung quanh ồn ào.
Mà trâu nước tinh thì vuốt ve mấy sợi Địa Trung Hải Tiểu Lục mao trên đầu mình, trên mặt toàn vẻ đắc ý, hắn giống như một người bắt kịp xu hướng, và mấy sợi Tiểu Lục mao trên đầu hắn chính là xu hướng.
Lâm Phóng: “......”
Hồ Yêu Vương cố nhịn cười, hỏi: "Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Vẻ mặt Lâm Phóng không biết nên nói gì.
"Vậy có muốn chúng ta đến chỗ hoa tinh xem thử không?" Hồ Yêu Vương hỏi tiếp.
"Thôi."
Lâm Phóng quả quyết cự tuyệt.
Hồ Yêu Vương nhếch miệng, nói "Thôi đi, ta còn có việc khác, nếu ngươi cần gì thì tìm Y Y đi, ngươi lần trước gặp rồi đó, chính là cô nương muốn cho ngươi bú sữa."
Lâm Phóng lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi có việc gì?"
"Hôm nay là thời gian giao dịch của Hoa Quả Sơn và thương nhân Ngạo Lai Quốc, chúng ta phải đi gặp người phụ trách của bọn họ."
Thương nhân?
Hoa Quả Sơn bây giờ đã rất phát đạt.
Nhưng nhiều vật dụng hàng ngày vẫn cần phải mua từ phía Nhân tộc.
Lâu dần hình thành một con đường buôn bán.
Thương nhân Ngạo Lai Quốc không quan tâm đến việc Hoa Quả Sơn cùng với các tu sĩ đánh nhau sống chết, những chuyện của mấy vị thần tiên lão gia kia chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Bọn họ chỉ là những người phàm thậm chí không biết tu luyện.
Chỉ cần Hoa Quả Sơn trả tiền, bọn họ sẽ không ngừng mang hàng hóa tới.
Bất quá giá cả những hàng hóa này cũng tăng gấp mấy lần.
Trong lòng Lâm Phóng khẽ động, nói "Ta cùng ngươi đi."
Hắn cũng muốn đi gặp một chút.
Hồ Yêu Vương cũng không cự tuyệt, Lâm Phóng là người đứng thứ hai của Hoa Quả Sơn, việc này vốn nên do hắn quản, chỉ là do hắn không quan tâm nên mới rơi vào tay lão hầu tử và Hồ Yêu Vương.
"Được thôi."
Hồ Yêu Vương lắc mông, dẫn hắn rời khỏi Di Hồng Viện.
Hai người một đường đi về phía chân núi.
Khi đến bức tường thành cao lớn của Hoa Quả Sơn, họ gặp lão hầu tử đang chờ ở đó.
Ông ta thấy Lâm Phóng thì sững sờ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận