Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 458:: làm gì chắc đó

Chương 458: làm gì chắc đó.
Dù sao việc truyền giáo này, thật sự không thể che giấu, nhất định phải càng ồn ào càng tốt. Tốt nhất là có thể làm cho toàn bộ dân chúng Đông Thắng Thần Châu đều biết Tiệt giáo của bọn hắn tốt thế nào, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền ra, hoàn toàn là bởi vì địa điểm truyền giáo thật sự quá hẻo lánh.
"Đám La sát này cũng có tài đấy, sao không thể hướng nơi đông người mà đi chứ?"
"Chuyên tìm mấy cái nơi chim không thèm ị, rừng núi hoang vu, có ý nghĩa gì chứ?"
Tại một khe suối vắng vẻ, đến chim cũng không thèm ị ở Đông Thắng Thần Châu.
Lâm Phóng cảm thấy thật sự bực mình!
Mà đứng một bên, Hạt Tử Tinh thì buồn chán ngoáy ngoáy mũi, phải nói là có dung mạo xinh đẹp thì hay, ngay cả ngoáy mũi trông cũng dễ nhìn.
"Ngươi còn có ý tốt nói bọn họ sao?"
"Ngươi xem địa điểm do chính ngươi chọn xem, chim cũng chẳng thèm ị, ít ai lui tới."
Nàng ngoáy xong, tự nhiên thổi thổi ngón tay.
Lâm Phóng liếc nàng một cái.
"Vậy có thể trách ta sao?"
"Ta cũng không muốn thế chứ, nhưng ai bảo căn cứ địa hiện tại của chúng ta đều ở mấy cái chỗ như thế này, ta chẳng phải là nhập gia tùy tục thôi sao?"
Mà Lâm Bá Thiên ở một bên cũng gật đầu nhẹ.
"Ba ba nói đúng lắm."
Quang não thiếu nữ phụ họa nói: "Chủ nhân là tốt nhất."
Lâm Phóng đắc ý nói: "Ngươi thấy chưa?"
Hạt Tử Tinh bĩu môi, nói: "Hai người bọn họ ngoài việc nói hai câu này ra, thì biết làm gì?"
"Đừng có nói mò, hai người bọn họ biết nhiều thứ lắm đó."
Lâm Phóng chỉ vào quang não thiếu nữ nói: "Ví dụ như nàng đi, nàng tài giỏi lắm!!"
Ừm...... Cái tài giỏi này không phải là cái tài giỏi kia.
Hạt Tử Tinh: "......"
Nàng không nói gì.
Lâm Bá Thiên lúc này thì xung phong nhận việc, nói: "Ba ba, ta cũng rất tài giỏi."
Mặt Lâm Phóng cứng đờ.
"Con đừng có vào góp vui, cái tài giỏi này không phải là cái tài giỏi mà con nghĩ."
Lâm Bá Thiên vẻ mặt nghi hoặc.
Cái này còn có ý nghĩa gì khác nữa sao?
Bọn họ đang nói chuyện thì Hắc Hùng Tinh và Địa Dũng phu nhân đi tới, hai người đều mang bộ dạng phong trần mệt mỏi, thở hồng hộc.
Địa Dũng phu nhân còn đang ngậm một nửa con cá muối, ăn rất ngon lành.
Lâm Phóng hiếu kỳ hỏi: "Sao hai người lại thế này?"
Hắc Hùng Tinh tức giận nói: "Đừng nói nữa, hôm nay gặp phải lũ điên rồi."
Sau đó hắn kể lại sự tình.
Đại khái là, hôm nay bọn hắn đang phối hợp ăn ý trừng trị kẻ ác, tựa như một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ thì bị một đôi tu sĩ Nhân tộc đánh lén.
Bất quá đám người kia tu vi rất kém.
Căn bản không làm bị thương được Hắc Hùng Tinh và Địa Dũng phu nhân.
Hắc Hùng Tinh vừa chống trả lại thương tổn của bọn họ, vừa giải thích thân phận của mình.
Nhưng đối phương hoàn toàn không tin.
Còn Địa Dũng phu nhân thấy tình hình này, liền trực tiếp nói rõ lai lịch, là con gái nuôi của Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh, em gái nuôi của Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra.
Nhưng đối phương vẫn là không tin.
Hắc Hùng Tinh thấy thế, cũng hết cách, chỉ có thể rút lui chiến lược.
Lâm Phóng nghe vậy, có chút trầm tư.
Sao lại có người cứng đầu như vậy?
Tính cách Hắc Hùng Tinh hắn hiểu rõ, là một người hiền lành, chỉ cần không chọc vào hắn, vậy hắn cũng không có uy hiếp gì đối với ngươi, ngươi chọc vào hắn, vậy thì tùy tình huống... Nhưng có một điều chắc chắn, Hắc Hùng Tinh nhất định sẽ giải thích rõ thân phận của mình.
Thêm cả thân phận của Địa Dũng phu nhân.
Người bình thường cho dù không tin, cũng sẽ tìm hiểu một chút chứ.
Thế nhưng vẫn cứ không phân biệt tốt xấu mà tấn công... Chẳng lẽ Đạo giáo định đánh loạn cả lên sao?
Không thể không nói, đây đúng là một biện pháp.
Bọn tiểu bối bên dưới không hiểu chuyện, ra tay đụng vào người trong nhà.
Sự tình nếu làm lớn chuyện thì cũng chỉ là nước lũ cuốn lên Long Vương miếu, người một nhà không nhận ra người một nhà, nói ra thì thượng tầng đứng ra bồi tội, chuyện này coi như xong.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng không tiện nói gì.
Nhưng nếu có thể nhân đó mà ngăn chặn sự phát triển của Tiệt giáo, thì chắc chắn sẽ lời to.
"Đạo này dạy người cũng có chút thủ đoạn đấy."
Lâm Phóng theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mấy con yêu quái xung quanh nghe vậy, đều nghi hoặc nhìn Lâm Phóng, không biết hắn sao lại nói ra những lời đó.
Chuyện này nhìn thế nào cũng là chuyện một đám không có đầu óc không sợ chết cố gây ra thôi mà.
Cũng chỉ là Hắc Hùng Tinh hiện tại thuộc bộ phận chính quy.
Nếu như hắn vẫn giống như trước đây, là một con yêu dã, thì có phải là một quyền một cái bọn nhóc đó, đánh cho chúng nó nằm bẹp xuống đất, moi cũng không moi lên được không?
"Các ngươi không hiểu!!"
Lâm Phóng thấy bọn họ vẻ mặt đầy nghi hoặc, cũng lười giải thích.
Hắn nhìn về phía Hắc Hùng Tinh.
"Tình hình chiến đấu của ngươi hôm nay như thế nào?"
Hắc Hùng Tinh cười hắc hắc, nói: "Ta đã cho mười cái thôn phổ cập khoa học một chút về cái tốt của Tiệt giáo, tiện thể giải quyết một đám La sát thích tìm đường chết."
"Hiện tại danh tiếng Tiệt giáo của chúng ta đã lan truyền rồi."
"Ta đến một thôn, còn chưa kịp ra tay, thì đã được bọn họ xem là thần tiên mà cúng bái rồi."
"Vậy rõ ràng là biết thân phận của chúng ta."
Hắn nhớ đến chuyện khi đó, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên hắn được người Nhân tộc sùng bái như vậy.
Trước khi gia nhập Hoa Quả Sơn, thì hắn sống trong cảnh đông trốn tây tránh, lo lắng bất an.
Khi đó, sao có thể nghĩ đến bây giờ lại được vinh quang như thế.
Nghĩ tới điều này, hắn cũng có chút may mắn, may mắn vì lúc trước tò mò đến xem, điều này không chỉ mang đến cho hắn tình yêu mà còn có sự nghiệp, hắn muốn cống hiến cả đời cho Hoa Quả Sơn.
"Ngươi vất vả rồi, ngày mai tiếp tục nhé."
Lâm Phóng vỗ vỗ vai hắn.
Vẻ mặt kia, thật giống một lão bản lòng dạ hiểm độc.
Nhưng Hắc Hùng Tinh cũng rất kích động gật đầu nói: "Hiệu trưởng, ngài cứ yên tâm, ta sẽ không để ngài thất vọng."
Sau đó Lâm Phóng nhìn về phía Lâm Bá Thiên và Hạt Tử Tinh, hỏi: "Vậy bên các ngươi thế nào?"
Hắc Hùng Tinh bọn họ là phụ trách tuyên truyền.
Còn Hạt Tử Tinh và Lâm Bá Thiên thì phụ trách khảo sát địa hình, ở vị trí thích hợp để xây dựng đạo quán, cung phụng tượng thần, để cho dân chúng tới chiêm bái.
Hai bút cùng vẽ, phối hợp rất ăn ý.
Còn Lâm Phóng.
Hắn thì cùng quang não thiếu nữ lưu thủ tại đại bản doanh bày mưu tính kế.
Nói ngắn gọn là: vung tay làm ông chủ.
"Đại bộ phận địa điểm đều đã thành lập xong, một ít người thừa, ta cũng đã cho bọn họ rút về rồi."
Hạt Tử Tinh nghiêm chỉnh nói một câu.
Nhiệm vụ trước đó của Lâm Phóng là tận lực tìm những thôn vắng vẻ mà truyền đạo.
Bởi vì ở những địa phương này, ảnh hưởng của quyền quý là yếu nhất.
Nhưng những nơi này tuy nhiều, nhưng vẫn có giới hạn, mà lại lực ảnh hưởng bên trên còn lâu mới bằng được mấy cái nơi phồn hoa, cho nên tạm thời không thể làm gì.
"Sau đó thì từ từ thôi."
"Từ từ?"
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Lâm Phóng.
Lâm Phóng giải thích: "Làm gì chắc đó, trước cứ xây dựng địa bàn vững chắc, sau đó sẽ tính tiếp."
"Lòng người quỷ biến, không thể nóng vội."
Trên thực tế, hắn cũng muốn sớm đưa mục tiêu từ thôn mở rộng đến thôn trấn, thậm chí là vào trong thành, nhưng muốn làm như vậy, bọn hắn nhất định phải xây dựng danh tiếng của mình trước.
Hai thứ này, cần phải có thời gian ủ mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận