Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 240:: hao Thái Thượng lông cừu

Chương 240: Lấy lông cừu của Thái Thượng
Thái Thượng lão quân vẫn không tin điều xấu, hắn tiếp tục dùng sức mạnh, trực tiếp từ trong dòng sông thời gian tìm kiếm năm món pháp khí bị mất.
Đôi mắt của hắn xuyên thấu qua dòng sông thời gian, thấy rõ được một chút mánh khóe.
Năm món pháp khí vừa rồi còn ở chỗ này.
Nhưng ngay tại một sát na hắn không cảm ứng được, năm món pháp khí đã hoàn toàn biến mất khỏi dòng sông thời gian, giống như bị một sức mạnh nào đó trong nháy mắt phá hủy hoàn toàn.
Nhưng điều này là không thể nào.
Tuy rằng năm món pháp khí này chỉ là đồ dùng bình thường, nhưng dù sao cũng là đồ của hắn.
Độ cứng của chúng đã vượt qua một số Hậu Thiên Linh Bảo.
Trừ phi là Tiên Thiên Linh Bảo.
Hơn nữa còn là sát phạt pháp bảo đứng đầu trong số Tiên Thiên Linh Bảo, mới có thể trong nháy mắt phá hủy năm món pháp khí, nhưng cũng chỉ là phá hủy, chắc chắn sẽ còn sót lại một chút mảnh vỡ pháp bảo.
Thế nhưng, cảnh tượng hắn thấy qua dòng sông thời gian lại là biến mất không dấu vết trong nháy mắt.
Chuyện này sao có thể?
“Lão quân có điều tra ra được gì không?”
Lâm Phóng mặt mày tươi cười.
Năm món pháp khí đã bị hắn nạp vào không gian, sớm đã tiêu thất vô tung, Thái Thượng lão quân dù muốn tìm cũng không tìm thấy chúng nữa.
“Hừ!”
“Chúng ta đi.”
Thái Thượng lão quân điều tra không có kết quả, cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn Kim Giác rời đi.
Lâm Phóng đứng trên mặt đất, còn vẫy tay với hắn.
“Lần sau lại đến chơi nhé.”
Không thể không nói Thái Thượng lão quân tuy rất đáng ghét, nhưng lại thật giàu có, hết cửu chuyển kim đan lại đến năm món pháp khí, Lâm Phóng lấy lông cừu từ trên người hắn còn nhiều hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Người tốt như vậy, sao có thể chỉ lấy một lần được?
Sao không tranh thủ lấy mười bảy, mười tám lần nhỉ?
Thái Bạch Kim Tinh thấy Thái Thượng lão quân thế mà cũng ăn quả đắng, trong lòng lại hiện lên một vòng ý cười.
Hắn nhớ đến bản thân mình trước đây.
Trước đây toàn là hắn phải chịu thiệt ở chỗ Lâm Phóng.
Bây giờ thấy người khác cũng chịu thiệt, lại có cảm giác hả hê trên nỗi đau của người khác.
Bất quá cảm giác này vừa mới xuất hiện, Thái Bạch Kim Tinh đã nhanh chóng dập tắt nó, đồng thời điều chỉnh lại tâm tình, đuổi theo hướng Thái Thượng lão quân rời đi.
Hắn định an ủi Thái Thượng lão quân một chút.
Một lần không thành công không sao cả, về sau đến nhiều vài lần, rồi sẽ quen thôi.
Đợi khi bọn họ đi rồi.
Lâm Phóng lại cười ha ha móc cửu chuyển kim đan ra, đồng thời đưa cho Hầu Ca: “Hầu Ca, cái này cho ngươi.”
Hầu Ca nhận lấy kim đan, mặt mày ngơ ngác.
“Lâm Phóng huynh đệ, thứ này ngươi không giữ lại cho mình à?”
Cửu chuyển kim đan do Thái Thượng lão quân luyện chế, ở toàn bộ tam giới cũng đều nổi danh.
Đan này phải luyện chín lần, mỗi lần luyện xong dược hiệu lại tăng gấp đôi, sau chín lần thì có diệu dụng vô cùng, phàm nhân ăn một viên có thể trường sinh bất lão, tu sĩ ăn một viên có thể lập tức thành tiên.
Còn nếu thần tiên ăn một viên, đột phá cảnh giới là chuyện dễ dàng.
“Ta giữ lại cũng vô dụng, chi bằng cho ngươi.”
“Hơn nữa, ngươi là chiến lực số một của Hoa Quả Sơn chúng ta, thép tốt phải dùng ở lưỡi dao, cửu chuyển kim đan này cho ngươi mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.”
Dương Thiền cũng nhìn về phía Hầu Ca.
“Sư huynh, nếu Lâm Phóng có hảo ý, vậy ngươi cứ nhận lấy đi.”
Hầu Ca nhìn hai người, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Vậy ta nhận.”
Dược hiệu của cửu chuyển kim đan này đặc biệt mãnh liệt, trước khi dùng vẫn là nên có một môi trường yên tĩnh, vì vậy hắn cần về Hoa Quả Sơn rồi mới có thể yên tâm dùng.
Sau đó ba người bọn họ rời khỏi đảo nhỏ, đi về hướng Hoa Quả Sơn.
Hầu Ca về Hoa Quả Sơn chuẩn bị bế quan.
Mà Dương Thiền thì định ở lại hộ pháp cho hắn.
Nhìn hai người họ cùng nhau đi vào mật thất, Lâm Phóng thật sự ngơ ngác.
Ừm... Sao bỗng nhiên cảm thấy mình hơi thừa thãi nhỉ.
Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, mà là dặn dò lão hầu tử một tiếng, để lão phái vài yêu quái canh giữ Hầu Ca, sau đó đi về phía đô thành Ngạo Lai Quốc.
Chỉ một nhào không tốn bao công phu, Lâm Phóng đã đến đô thành Ngạo Lai Quốc.
Hắn trên thực tế có thể nhào mây.
Trước kia không dùng, là bởi vì sau khi học được, hắn phát hiện một sự thật, rùa đen không có cách nào tự mình nhào lộn được, cho nên thật bi kịch.
Học được nhào mây, nhưng điều kiện cứng rắn không cho hắn dùng!!
Bây giờ cuối cùng đã hóa hình, Lâm Phóng cũng coi như có thể nhào lộn.
Thật đáng mừng.
Đến khi hắn đáp xuống bên ngoài hoàng cung đô thành Ngạo Lai Quốc, Lâm Phóng vẫn còn có chút ngơ ngác, tốc độ này thật quá nhanh.
Nếu khống chế không nổi, lộn đi một chút xíu thôi, có khi phải quay về mất. Chẳng trách trong Tây Du, Hầu Ca nhiều khi không dùng nhào mây, mà lại phải dùng cách đi đường đơn giản nhất là cưỡi mây.
“Ai vậy?”
Hộ vệ ngoài hoàng cung Ngạo Lai Quốc chợt phát hiện một đứa bé xuất hiện ở cửa cung, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Thế giới tu tiên có một điểm này không tốt, hoàn toàn không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trông có vẻ là tiểu hài tử, nói không chừng là lão yêu quái.
Trông có vẻ là lão yêu quái, nói không chừng vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi.
“Ta là Lâm Thả ở Hoa Quả Sơn, lần này đến là tìm thái tử của các ngươi để đổi lấy lời hứa, mong hai vị báo một tiếng.” Lâm Phóng rất khách khí nói.
Hai tên lính canh lại vẻ mặt nghi hoặc.
Bọn hắn tự nhiên không biết Lâm Phóng là ai.
Đừng nói Lâm Phóng, bọn hắn ngay cả Hoa Quả Sơn còn không biết rõ ràng nữa là.
Dù sao từ trước đến nay Hoa Quả Sơn và Ngạo Lai Quốc không có gì gặp nhau, chỉ có những người tu hành ở Ngạo Lai Quốc cảm thấy Hoa Quả Sơn là mối đe dọa, chứ Hoa Quả Sơn thì căn bản không để bọn họ vào mắt.
Hai tên binh sĩ nhìn nhau, sau đó vung tay với Lâm Phóng.
“Cút, cút đi.”
“Thái tử của chúng ta ai muốn gặp là gặp được sao? Còn đòi làm tròn lời hứa, nếu ngươi còn nói nhảm, đừng trách chúng ta gọi người bắt ngươi.”
Lâm Phóng nhìn hai người sững sờ.
Mặc dù hắn biết lần này tới, chỉ sợ sẽ không thuận lợi.
Nhưng không ngờ ngay cả cửa cũng không vào được.
Hai người này chẳng lẽ không biết tên tuổi của hắn sao? Dù gì bây giờ hắn cũng là nhân vật số một trong tam giới, có thể khiến cả Địa Phủ lẫn Thiên Đình đều chịu thiệt, sau khi tam giới mới được xác lập, thì chỉ có mình hắn làm được.
Bất quá nhìn tình hình của bọn họ, chắc là thật sự không biết.
Lâm Phóng tâm tình có chút bực bội, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là nghĩ cách đi vào.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên xông vào không, thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói.
“Là ngươi?”
Lâm Phóng nghi hoặc quay đầu, rồi thấy một chiếc kiệu rất quen thuộc, và cả chàng thiếu niên quen thuộc kia.
“Là ngươi à, thái tử Ngạo Lai Quốc.”
Lâm Phóng lập tức nở một nụ cười tươi rói.
Thái tử cũng tươi cười rạng rỡ.
Dù sao sau khi hắn về, Hoa Quả Sơn bên kia đã bặt vô âm tín, hắn còn tưởng rằng Hoa Quả Sơn sợ hai con yêu nghiệt kia, nên không dám đến đây chứ.
Không ngờ cái này đã đến.
“Ngươi định đến thảo phạt hai con yêu quái đó à?”
Thái tử đắc ý vênh váo nhìn hắn.
“Thảo phạt?”
“Không phải, ta đến để thông báo cho các ngươi biết, đã thảo phạt xong rồi, hai con yêu quái kia đã chịu tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận