Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 208:: đứng đấy nói chuyện không đau eo

Chương 208: đứng đó nói chuyện không đau lưng Lăng Hoa cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Bỗng nhiên có một loại cảm giác cả thế giới đều đang nhắm vào hắn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay lúc hắn còn đang nghi ngờ, Thái Bạch Kim Tinh mặt mũi đầy hiền hòa từ trên không đáp xuống, cười nhìn về phía Hầu Ca bên này, còn lén nhìn Lâm Phóng một chút. Nhìn ta làm gì? Ta chỉ là một con rùa vô hại thôi mà.
“Hầu Vương.” “Đây chính là chuyện đại hảo, ngươi còn không mau chút đáp ứng?” Mà Hầu Ca lại một mặt hờ hững, hắn căn bản không thèm nhìn Thái Bạch Kim Tinh, sải bước đi về phía Lăng Hoa. Bọn hắn còn có sổ sách chưa tính xong. Trong mắt Lăng Hoa toàn là sợ hãi, hắn từng bước lùi về sau. Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh, giọng run rẩy nói: “Tiên nhân, tiên nhân cứu ta, kẻ này làm nhiều việc ác, còn cấu kết với Yêu Quốc, gϊếŧ hại tu sĩ Nhân tộc chúng ta.” Hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chính là Thái Bạch Kim Tinh. Về phần Đa Mục Yêu Vương, sau khi Thái Bạch Kim Tinh xuất hiện thì đã lặng lẽ lui sang một bên, một bộ ta không chọc giận ngươi thì ngươi cũng đừng chọc ta.
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày, nhưng hắn không lập tức ra tay mà nhìn về phía Đa Mục.
Đa Mục: “Ngươi nhìn gì?” Thái Bạch Kim Tinh: “Nhìn ngươi thì sao?” Đa Mục: “Ngươi nhìn nữa thử xem?” Thái Bạch Kim Tinh: “Thử thì thử thôi.” Hai người bọn họ ngay trước mặt mọi người ở đó so đo ánh mắt. Cuối cùng Thái Bạch Kim Tinh thua trận. Cũng không phải do sức chiến đấu không được, mà là đối phương quá nhiều mắt, một bộ tư thế đánh loạn xạ chết sư phụ, khiến Thái Bạch Kim Tinh thật sự không đỡ nổi. Thái Bạch Kim Tinh thu tầm mắt lại, nhìn về phía Hầu Ca.
Lúc này Hầu Ca đã chạy tới trước mặt Lăng Hoa, khoảng cách hai người rất gần.
“Hầu Vương, trên trời có đức hiếu sinh, có thể cho ta một chút thể diện, tạm thời thả hắn một con đường sống, ta tin rằng sau trận chiến này hắn cũng đã biết sai và sau này tuyệt đối sẽ không đến trêu chọc Hoa Quả Sơn nữa.” Thái Bạch Kim Tinh nói một cách hời hợt. Mặc dù chuyện này hắn không muốn quản, nhưng không thể không quản.
“Đức hiếu sinh?” Hầu Ca nhai đi nhai lại bốn chữ này, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn thu gậy về, quay đầu nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Lăng Hoa có chút thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt Thái Bạch Kim Tinh cũng lộ ra một nụ cười, vị Hầu Vương này tâm tính quả thật không tệ, không phải ai cũng có thể trong tình huống này dừng lại đúng lúc, kiềm chế được lòng dạ mình.
“Hầu Vương khoan hồng độ lượng, khoan dung với người, chính là khoan dung với chính mình.” “Lần này xem như là tích công đức.” Hầu Ca đột nhiên đưa kim cô bổng trong tay, chỉ về phía Thái Bạch Kim Tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Yêu hầu, to gan.” Đồng tử bên cạnh Thái Bạch Kim Tinh quát lớn.
Hầu Ca lại cười lớn, tiếng cười rất to, nhưng lại không vui vẻ gì, ngược lại mang một cảm giác bi thương. Tiếng cười dừng lại.
“Lão đầu, ngươi nói trên trời có đức hiếu sinh, vậy yêu chúng Hoa Quả Sơn của ta đáng chết sao? Kẻ này gϊếŧ mấy trăm ngàn yêu chúng Hoa Quả Sơn, lẽ nào một câu đức hiếu sinh có thể giải quyết?!” Thái Bạch Kim Tinh ngẩn người, lập tức nhíu mày.
“Hầu Vương, oan oan tương báo khi nào mới dứt?” “Bây giờ tu sĩ Nhân tộc xâm lược Hoa Quả Sơn đều đã bị đền tội, cho dù có ít người may mắn sống sót, nhưng dù sao cũng là số ít, ngươi làm gì cứ mãi níu giữ không buông?” Oan oan tương báo...... Hầu Ca nhếch mép nở nụ cười giễu cợt.
“Vậy nếu ta cứ níu giữ thì sao?” “Ngươi......” Thái Bạch Kim Tinh còn muốn nói gì đó, nhưng sau đó liền bị Hầu Ca cắt ngang lời nói.
“Lão Tôn ta là kẻ thô kệch, không hiểu mấy đạo lý lớn của ngươi.” “Ta chỉ biết Hoa Quả Sơn của ta an phận một góc, chưa từng trêu chọc ai, nhưng bọn chúng bỗng nhiên xông vào nhà chúng ta, tùy ý đồ sát đồng bào của ta.” “Ta thấy bọn chúng đang cười đùa, ta thấy đồng bào của ta đang khóc than.” “Nếu không nhờ ta may mắn đột phá cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, thì toàn bộ Hoa Quả Sơn hôm nay đã bị xóa tên rồi.” “Vậy mà bây giờ ngươi lại nói với ta oan oan tương báo khi nào mới dứt?” “Trên trời có đức hiếu sinh? Ta khinh đức hiếu sinh của hắn, khi Hoa Quả Sơn ta bị đồ sát, các ngươi ở đâu? Bây giờ thì ở đây ba hoa?” Trong mắt Hầu Ca đầy tơ máu.
“Nếu ngươi thật sự cảm thấy trên trời có đức hiếu sinh, không bằng ngươi thay hắn mà chết, một mạng đổi một mạng, dùng mạng của mình đổi lấy mạng của hắn?” Ách...... Cả đám đều ngây người. Ai cũng không ngờ Hầu Ca lại đưa ra yêu cầu này. Thái Bạch Kim Tinh cũng rơi vào do dự. Vì một tên tu sĩ Nhân tộc mà muốn hắn dâng ra mạng mình, đây tuyệt đối là chuyện viển vông.
Đùng!! Hầu Ca mặt đầy thất vọng. Không hề báo trước, một gậy vung tới, trực tiếp đập nát đầu Lăng Hoa. Đến chết Lăng Hoa cũng không kịp phản ứng, hắn cứ như vậy mà chết, chết một cách dễ dàng như vậy.
Mà Thái Bạch Kim Tinh cũng không ngờ Hầu Vương lại quyết đoán như vậy. Trên mặt hắn hiếm khi xuất hiện vẻ giận dữ. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt của Hầu Ca, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia sợ hãi. Đôi mắt màu vàng óng kia tràn đầy điên cuồng, điên cuồng cực độ.
Hắn còn muốn nói gì đó. Nhưng Hầu Ca không cho hắn cơ hội này, đã lên tiếng trước: “Không dám nói thì đừng có ba hoa, ta ghét nhất là đứng đó nói chuyện không đau lưng.” Chưa trải qua khổ đau của người khác, chớ khuyên họ làm người tốt!!
“Hầu Vương, ngươi to gan.” Thái Bạch Kim Tinh cuối cùng cũng không nhịn được, căm hận nhìn Hầu Ca.
“Ta gan không lớn.” Hầu Ca cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lâm Phóng: “Thông báo một tiếng, toàn diệt địch đến, không để một ai sống sót, tất cả đều gϊếŧ, nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán, để tế anh linh yêu chúng Hoa Quả Sơn của ta.” “Được, Hầu Ca.” Lâm Phóng cười ha ha rồi biến mất.
Mà Thái Bạch Kim Tinh thì tức đến nỗi một phật xuất thế, hai phật thăng thiên. Nếu như lần trước hắn nói chuyện với Lâm Phóng chỉ là thất bại về mặt lý luận, bị đối phương phản bác khiến hắn tức giận, thì lần này khi giao tiếp với Hầu Ca chính là xem thường từ đầu đến cuối, Hầu Ca một chút mặt mũi cũng không nể nang. Không chỉ trước mặt hắn gϊếŧ Lăng Hoa, mà còn tàn sát những tu sĩ Nhân tộc còn lại. Thật sự xem hắn như bùn mà nặn vậy à?
“Hầu Vương, Ngọc Đế yêu tài của ngươi, mới sai ta hạ giới mời ngươi lên trời làm đại thánh, sau này Hoa Quả Sơn của ngươi sẽ là thế lực tiên gia, trên đời này sẽ không ai dám bắt nạt.” “Nhưng ngươi lại ngông cuồng như vậy, xem thường thiên đình.” “Ta khuyên ngươi nên sớm dừng tay, theo ta lên thiên đình, làm thần tiên cho tốt.” Nếu không phải lần này là mang theo nhiệm vụ xuống, thì chuyện này Thái Bạch Kim Tinh thật sự không muốn quản. Cơn giận này ai muốn chịu thì chịu đi.
Hầu Ca lại cười lạnh: “Nếu thiên đình toàn là những hạng người tráo trở trắng đen như ngươi, vậy ta không làm tiên có làm sao?” “Ngươi......” Thái Bạch Kim Tinh tức đến không nói nên lời.
“Hầu Vương, ngươi ngoan cố chấp mê, lãng phí ý tốt của bệ hạ, ngươi sẽ hối hận.” “Vậy thì đợi ta hối hận rồi nói.” Hầu Ca vẫn là cái bản mặt lạnh tanh.
Thái Bạch Kim Tinh thấy hắn thực sự không nghe lời khuyên, biết chuyện hôm nay không có kết quả tốt, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo định rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận