Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 331:: ta là ba ba của ngươi

Chương 331: Ta là ba ba của ngươi. Khuôn mặt Câu Trần Đại Đế tức giận đến tái mét, cùng Lâm Phóng, đầu tóc Tiểu Lục của hắn đều dựng cả lên. Ngũ Cực Chiến Thần căm tức nhìn Lâm Phóng, đồng thanh quát: “Yêu nghiệt to gan, sao dám cuồng ngôn, dám nhục mạ Đại Đế nhà ta, hôm nay nhất định phải khiến ngươi hồn bay phách tán.” Năm vị Chiến Thần đồng thời ra tay. Thiên Không Chiến Thần tốc độ nhanh nhất, là người đầu tiên xông tới trước mặt Lâm Phóng. Hắn vung một chưởng chụp vào Lâm Phóng, nhưng lại trượt tay. Bàn tay của hắn trực tiếp xuyên qua cổ Lâm Phóng, đồng thời trên tay cũng không hề có lực cản, giống như Lâm Phóng trước mắt căn bản không tồn tại vậy. Bốn vị Chiến Thần còn lại thấy Thiên Không Chiến Thần không thể làm đối phương bị thương. Ngay lập tức liền không công kích nữa. Năm người bọn họ bao vây Lâm Phóng lại, trong lòng thì đang suy nghĩ rốt cuộc tình huống quỷ dị của Lâm Phóng là như thế nào. Thái Bạch Kim Tinh đầu óc nhanh nhạy, con ngươi đảo một vòng. “Chẳng lẽ là huyễn thuật rất mạnh?” “Chân thân của Lâm Phóng ở một nơi khác, còn thứ chúng ta thấy là do hắn biến ra một cái giả thân, chỉ là huyễn thuật quá mạnh, cho nên chúng ta đều không nhìn thấu được?” Dù nói rằng có thể qua mắt được tai Chuẩn Thánh thì huyễn thuật cũng có chút đáng sợ. Nhưng bây giờ cũng không có cách giải thích khác. “Hừ, huyễn thuật mạnh như vậy, người điều khiển không thể ở quá xa, Ngũ Cực Chiến Thần tổ Ngũ Cực Đại Trận, trực tiếp đem Lâm Phóng tính cả mọi thứ xung quanh nổ tan xác.” Ngũ Cực Chiến Thần nghe vậy lập tức hợp thành Ngũ Cực Đại Trận. Đại Địa, Nhân Trung, Nam Cực, Bắc Cực, bốn vị Chiến Thần truyền sức mạnh của mình cho Thiên Không Chiến Thần. Thực lực của Thiên Không Chiến Thần lập tức tăng vọt đến giai đoạn Chuẩn Thánh. Hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy một chưởng về phía Lâm Phóng. Nguồn linh lực đủ để hủy diệt hết thảy quét sạch xung quanh Lâm Phóng, mặt nước dưới chân Lâm Phóng không chịu nổi nguồn lực lượng này, trực tiếp nổ tung thành một cột bọt nước trắng cao hơn hai mươi mét. Mà Lâm Phóng vẫn như cũ bình thản ngồi câu cá. Trạng thái hư hóa của hắn tương đương với việc tách rời khỏi toàn bộ thế giới, đơn thuần chất chồng lực lượng, căn bản không thể gây ảnh hưởng gì tới hắn. Sở dĩ nói là trên cơ bản, là bởi vì nếu có ai có thể chỉ bằng lực lượng làm rung chuyển không gian, ngược lại có thể ảnh hưởng đến hắn. Dù sao hư thực chuyển hóa về bản chất là một loại năng lực không gian rất cao cấp. Ngũ Cực Chiến Thần nhìn thấy Lâm Phóng vẫn bình yên vô sự. Từng người cả kinh đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Không có đạo lý mà!! Rốt cuộc đây là tà thuật gì. Đợi đến khi bọt nước rơi xuống, Lâm Phóng vô cùng khiêu khích nhìn Câu Trần Đại Đế, cười nói: “Thế nào? Nhi tạp, thực lực ba ba của ngươi đây còn được chứ?” Câu Trần Đại Đế tức đến phát điên rồi. “Ta nhất định phải g·iết ngươi.” Hắn giận đến cả người đều run rẩy, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Quá hèn hạ. Sao có thể hèn hạ đến vậy. Còn Thái Bạch Kim Tinh thì lại nhíu mày. Không phải huyễn thuật, vậy… Có phải là pháp thuật không gian không, nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại đồ chơi tên là Hư Không Thú, nghe nói bọn chúng có một loại thiên phú thần thông rất kỳ lạ. Chẳng lẽ… “Đại Đế, có thể hắn dùng pháp thuật không gian, thử chấn động không gian xem sao.” Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nhắc nhở một câu. Lâm Phóng nghe vậy thần sắc thay đổi. Câu Trần Đại Đế rất nhạy bén nắm bắt được vẻ mặt của Lâm Phóng. Đoán trúng sao?? Trên mặt Câu Trần Đại Đế lại lộ ra nụ cười toe toét, trong nháy mắt liền hung tợn: “Ha ha, muốn làm cha ta, ngươi còn non lắm.” Hắn lại tung ra mấy đạo kiếm khí. Lâm Phóng thì lóe mình biến mất ngay tại chỗ, khiến công kích của Câu Trần Đại Đế lần nữa trúng vào khoảng không. Chạy trốn bằng thủy độn thuật. Nhưng Câu Trần không những không nhụt chí, ngược lại trong lòng vui mừng khôn xiết. Hắn trốn. Hắn rốt cuộc trốn rồi. Tiểu tử, bắt được yếu điểm của ngươi rồi, xem ngươi còn dám phách lối không. “Chỉ dùng thủy độn thuật mà muốn trốn khỏi lòng bàn tay ta sao, ngươi có phải quá tự tin rồi không.” Câu Trần Đại Đế tự giác mình đã tìm ra điểm yếu của Lâm Phóng, cuối cùng cũng có thể g·iết c·hết hắn, ngay cả lời nói cũng lộ ra một vẻ đắc ý. Hắn lập tức mở thiên nhãn, quan sát dao động linh lực trên mặt nước. Độn thuật tuy dùng rất tốt, nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng, đó là sẽ lưu lại một vệt linh lực rất rõ ràng. Chỉ cần theo vệt linh lực này, hắn sẽ không chạy thoát được. Nhưng đợi đến khi Câu Trần Đại Đế mở thiên nhãn nhìn lại, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết linh lực nào. Ừm… Chuyện này là sao nữa? Thái Bạch Kim Tinh lúc này cũng mở thiên nhãn quan sát xung quanh, hắn trầm ngâm nói: “Có lẽ do thần thông quỷ dị kia quấy phá, ẩn đi vết tích linh lực.” “Lần này còn muốn bắt hắn, coi như khó đấy.” “Khó cái gì.” Câu Trần Đại Đế cười lạnh một tiếng. Hắn đường đường là Đại Đế, tu vi Chuẩn Thánh, còn mang theo năm tiểu đệ đắc lực, đi bắt một vị Thái Ất Kim Tiên, để đối phương đánh cho một trận rồi bỏ chạy, cái này nói ra hắn còn mặt mũi nào gặp người. Hôm nay dù thế nào Lâm Phóng cũng phải c·hết ở đây. “Ngũ Cực Chiến Thần, lập Ngũ Cực Trấn Giới Trận.” Ngũ Cực Chiến Thần lĩnh mệnh mà đi. Thiên Không, Đại Địa, Nhân Trung, Nam Cực, Bắc Cực, vừa vặn tạo thành một thế giới hoàn chỉnh, mà Ngũ Cực Chiến Thần vốn dĩ có chức trách trấn thủ đất trời. Ngũ Cực Trấn Giới Trận này vừa mở ra. Không gian trong vòng trăm dặm lập tức bị phong tỏa. Chỉ cần Lâm Phóng vẫn còn trong phạm vi này, hắn sẽ không chạy thoát được. “Hừ!! Hôm nay dù phải hao tổn, ta cũng phải moi ngươi ra, giỏi thì cứ tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi.” Câu Trần Đại Đế hung tợn nói một câu. Thái Bạch Kim Tinh cũng cảm thấy mình đã tìm đúng người là Câu Trần Đại Đế, nếu đổi thành người khác, chắc chắn không chịu cố gắng giống như Câu Trần Đại Đế như vậy. Sau khi Ngũ Cực Chiến Thần rời đi. Hai người bọn họ liền yên lặng chờ Lâm Phóng xuất hiện. Lâm Phóng lúc này quả thực đã chạy trốn rất xa. Đối diện một Chuẩn Thánh, năm Đại La Kim Tiên, còn có một Thái Bạch Kim Tinh hỗ trợ, hắn có ngu mới liều mạ·ng c·hết cùng đối phương, thấy không ổn thì chạy, mới là bảo toàn tính mạng. Hơn nữa hắn đây không phải sợ, hắn đây gọi là rút lui có chiến lược. “Ha ha.” “Đợi ta chạy xa, qua một thời gian ngắn lại gặp các ngươi, đến lượt ngươi gọi ta là ba ba.” Lâm Phóng thầm nghĩ một cách ác độc. Nhưng sau đó khi hắn đang độn thuật, lại đâm sầm vào một cái bình chướng nào đó, ở trạng thái hư hóa hắn cảm giác mình như đâm vào một lớp màng mỏng, rất dễ dàng xuyên thủng. “Thứ gì vậy?” Lâm Phóng giơ tay sờ soạng một chút, sau đó không gian trước mặt xuất hiện từng vòng gợn sóng. “Ồ, kết giới này được đấy.” “Đáng tiếc muốn nhốt ta lại, đúng là nằm mơ.” Lâm Phóng không nói hai lời, quay người bỏ chạy. Mà Ngũ Cực Chiến Thần ngay sau khi Lâm Phóng vừa mở được 2 giây, liền xuất hiện ở vị trí kết giới bị hắn đánh vỡ. “Vỡ?” “Vỡ rồi.” “Sao lại vỡ được?” “Không biết.” Năm vị Chiến Thần đều nhìn nhau ngơ ngác. Lúc này bọn họ mới biết được Lâm Phóng khó chơi thế nào, Ngũ Cực Đại Trận làm nên tên tuổi của bọn họ đối với Lâm Phóng một chút tác dụng đều không có, đơn giản chỉ như mưa bụi, còn đòn sát thủ Ngũ Cực Trấn Giới Trận, thì lại bị Lâm Phóng dễ dàng phá giải. “Lâm Phóng không hổ danh là người có danh tiếng vang dội gần đây trong tam giới.” “Quả nhiên không tầm thường.” Thiên Không Chiến Thần một mặt khâm phục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận