Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 368:: cái này Bắc Hải chi nhãn có hố a

Chương 368: Cái Bắc Hải chi nhãn này có hố a.
Vừa lòng đẹp ý xong, Lâm Phóng tò mò hỏi: “Các ngươi có cảm giác thấy đám người vừa rồi đụng phải ở cửa ra vào có chút khả nghi không?”
Côn Bằng gật đầu nói: “Không phải có chút, mà là phi thường.”
Thông Địa Chân Nhân thì vẫn là cái dáng vẻ tượng Phật bằng đất kia, không mở miệng nói chuyện.
Thanh Hà cũng không nói gì.
Hạt Tử Tinh thì hai tay ôm lấy nơi ngực mà lúc nãy Lâm Phóng vì chiều cao không có cơ hội vùi vào, cái vẻ phong tình kia đơn giản là muốn tràn ra ngoài.
Trực tiếp khiến người đi đường nhìn đến ngây người.
Nhưng mặc kệ là Côn Bằng hay Thông Địa Chân Nhân đều không liếc nhìn nàng một cái.
Hạt Tử Tinh cười nói: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao, cái tên Mã Thiện kia nói các ngươi cũng muốn vào Bắc Hải chi nhãn, nói rõ gần đây ngoài chúng ta ra còn có người khác nhòm ngó Bắc Hải chi nhãn, chúng ta lại vừa khéo ở bên ngoài đụng phải đám người kia.”
“Lầu bốn này không phải ai cũng có thể lên được chứ?” Lâm Phóng quay đầu nhìn nàng.
Ý hay quá rõ ràng.
Hắn tò mò hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy bọn họ vào Bắc Hải chi nhãn là muốn làm gì?”
Hạt Tử Tinh nhún vai, nói: “Vậy phải xem trong Bắc Hải chi nhãn có gì, ta lại không hiểu rõ nơi đó, làm sao biết bọn họ vào đó muốn làm gì.”
Côn Bằng lúc này lên tiếng: “Chúng ta ở đây đoán mò cũng vô dụng, hay là điều tra bọn họ một chút đi?”
Lâm Phóng nghĩ ngợi, sau đó nói: “Lên kế hoạch một chút?”
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Mà trên mặt Lâm Phóng lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Lần trước hắn lộ ra nụ cười này là lúc Thông Địa Chân Nhân một kiếm chém bốn người Quan Âm bọn họ.
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước.
Muốn chờ bảy ngày, cho nên bọn họ trước tiên muốn tìm chỗ ở.
May mà Côn Bằng đối với nơi này còn tính là hiểu rõ, rất nhanh đã tìm được chỗ ở thích hợp, tiện thể tìm một tiệm cầm đồ, đem đám món tươi lấy được trong long cung Bắc Hải lần trước bán đi kiếm được một khoản.
Lâm Phóng cầm tiền trong tay một khắc này, trong lòng liền nghĩ: đúng là béo bở a.
Côn Bằng giải thích: “Món tươi do Long cung Bắc Hải cung cấp đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, chất lượng tốt thì giá cả không thấp, nếu số lượng đủ thì rất dễ dàng bán được giá cao.”
Sau khi trở về khách sạn, Côn Bằng đưa tiền thuê nhà, rồi chia phần còn lại cho mọi người.
“Số tiền này mọi người cầm lấy, xem như tiền tiêu vặt trong khoảng thời gian này.”
Hạt Tử Tinh và Thanh Hà đều rất vui vẻ, bản tính của phụ nữ là thích mua sắm, đến cái chợ đen lớn nhất tam giới này, sao có thể không đi mua sắm chút gì được chứ.
Lâm Phóng cũng không nói gì.
Tiền này chỉ cần không qua tay hắn, vậy hắn liền không đau lòng.
Sau đó Hạt Tử Tinh cầm tiền kéo Thanh Hà ra ngoài dạo phố, Lâm Phóng kéo Côn Bằng lại quay về Vừa Lòng Đẹp Ý Lâu, Thông Địa Chân Nhân thì ở lại khách sạn.
Lâm Phóng bọn họ một lần nữa đến Vừa Lòng Đẹp Ý Lâu, vừa vặn đụng phải đám người kia đi ra.
Nơi này là chợ đen, cái gì yêu quái cũng có.
Yêu quái không muốn bại lộ thân phận càng nhiều, cho nên sau khi đi ra, bọn họ cũng không gây sự chú ý của người đi đường, vẻ mặt vội vã rời khỏi nơi này.
Lâm Phóng và Côn Bằng liếc nhau, sau đó im lặng đi theo.
Sau đó bọn họ lại trở về khách sạn đang ở.
Nhìn đám gia hỏa nghênh ngang đi vào, sau đó xông vào ba gian phòng bên cạnh họ, Côn Bằng và Lâm Phóng đứng trong đại sảnh khách sạn hồi lâu không nói gì.
Đến khi tiểu nhị cười hỏi hắn: “Khách quan cần gì ạ?”
Lâm Phóng hoàn hồn, im lặng nói: “Một bình trà.”
Tiểu nhị cười ha ha mang trà lên.
Lâm Phóng rót cho mình một chén, sau đó hỏi: “Vì sao lúc nãy ngươi lại chọn khách sạn này làm điểm dừng chân?”
“Vị trí tốt.” Côn Bằng giải thích: “Nơi này bốn phía đều là đường, mà lại nối liền hai khu phố buôn bán, rất có lợi cho việc chạy trốn, khoảng cách đến Vừa Lòng Đẹp Ý Lâu cũng không xa.”
Lâm Phóng lại nhấp một ngụm trà, nói: “Bọn họ cũng nghĩ vậy.”
Côn Bằng bực bội tự rót cho mình một chén trà, sau đó chuẩn bị uống thì thấy Lâm Phóng nhìn chằm chằm vào ba gian phòng trên lầu, vẻ mặt trầm tư, không khỏi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Lâm Phóng hiếu kỳ nói: “Ngươi nói bọn họ nhiều người như vậy, ba gian phòng, buổi tối làm sao mà ngủ được?”
Phòng khách sạn đều là phòng đơn, hơn nữa giường cũng không lớn, một yêu nằm thì không chật, nếu ngủ hai yêu thì nhất định phải sát vào nhau, tốt nhất là có thể ôm nhau thì sẽ không cảm thấy chật chội, nhưng nếu là ba yêu...
Lâm Phóng thần sắc kinh hãi vứt ý nghĩ trong đầu đi.
Mà Côn Bằng hiểu rõ ý nghĩ của hắn thì suýt chút nữa phun một ngụm nước trà vào mặt Lâm Phóng.
May mà hắn gắng sức nuốt xuống ngụm nước trà này.
Ý nghĩ của ngươi quá nguy hiểm a.
Lâm Phóng thu tầm mắt lại, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi từng vào Bắc Hải chi nhãn chưa?”
Côn Bằng lắc đầu: “Chưa, ta chỉ là ở chỗ này từng nghe qua một chút lời đồn về Bắc Hải chi nhãn, nghe nói bên trong có vài thứ tốt, hằng năm đều có rất nhiều yêu quái chạy đến muốn vào.”
“Đồ tốt, ngươi có biết là cái gì không?”
Không ngờ cái Bắc Hải chi nhãn này còn có bảo bối, cảm tình cũng tốt.
“Bắc Hải chi lệ, người ta nói đó là một loại nước rất kỳ lạ, chỉ có ở Bắc Hải hải nhãn nơi này mới có, cho nên mới gọi là Bắc Hải chi lệ, yêu quái đến đây đều vì cái này mà đến, nhưng cụ thể công hiệu thì ta cũng không biết.”
Lâm Phóng hơi nhíu mày.
“Không đúng.”
“Dựa theo lời ngươi nói, rất nhiều yêu quái đều bị Bắc Hải chi lệ hấp dẫn đến. Vậy món đồ này, những yêu quái biết đến chắc cũng rất nhiều, hiệu quả đáng lẽ phải hỏi thăm được mới phải, sao lại không biết được?”
Côn Bằng nhún vai, nói: “Năm đó ta cũng từng hỏi, nhưng người giới thiệu Bắc Hải chi nhãn cho ta chỉ nói là tự mình đi thì sẽ biết, một mực không chịu nói về hiệu quả của Bắc Hải chi lệ.”
Lâm Phóng nói: “Vậy ngươi hỏi những yêu quái khác thử xem?”
“Hỏi rồi, nhưng bọn họ đều trả lời giống nhau, nói ta đi một chuyến Bắc Hải chi nhãn là biết.”
Lâm Phóng: “Chuyện này có vấn đề.”
Côn Bằng: “Cho nên, ta mới không đi vào.”
Lâm Phóng: “Xem ra lần này chúng ta đi cũng nên cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy Bắc Hải chi nhãn không đơn giản như vậy, bên trong có hố to, đừng để bị lừa vào.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Hạt Tử Tinh và Tử Hà mang theo một đống đồ lớn đi vào.
Mà ở phía sau các nàng có một đám yêu quái đi theo, trong đó có một người nhìn là biết ngay phú nhị đại khí chất, một yêu quái trẻ tuổi.
Bọn họ vừa vào đến, tiểu nhị đã chạy ra đón khách.
“Mấy vị là nghỉ chân hay là ở trọ.”
Yêu quái trẻ tuổi sốt ruột hỏi: “Phòng ở đây còn bao nhiêu?”
Tiểu nhị cười nói: “Xin lỗi, phòng ở trên lầu đều đầy rồi.”
Người trẻ tuổi lập tức bất mãn đứng lên, nói: “Cái gì cửa hàng nhỏ rách nát, phòng thì ít mà người ở trọ cũng không nhiều, vậy mà cũng bảo là đầy.”
Lâm Phóng nheo mắt nhìn yêu quái trẻ tuổi này.
Có khí chất nhân vật phản diện ghê a.
Vừa hay lúc đó Hạt Tử Tinh ngồi xuống uống trà, Lâm Phóng hỏi: “Tên này ngươi kiếm đâu ra vậy?”
Hạt Tử Tinh nhấp một ngụm trà giải thích: “Gặp ở trên đường, nói cái gì cũng đòi trả tiền cho ta, ta thấy hắn thành khẩn quá nên đành miễn cưỡng chấp nhận.”
Lâm Phóng: “Ngươi không cảm thấy hắn có mưu đồ khác à?”
Hạt Tử Tinh liếc mắt: “Hắn chỉ muốn vậy thôi, dù sao chúng ta cũng đâu ở đây thường xuyên, treo hắn vài ngày, đổi cái ví tiền miễn phí, đợi hắn cảm thấy thời cơ chín muồi, lão nương sớm chạy rồi.”
Lâm Phóng trong nhất thời không biết nên nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận