Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 67: Hầu Ca, ngươi hay là đùa nghịch côn đi

Chương 67: Hầu Ca, ngươi hay là đùa nghịch côn đi
Một lúc lâu sau, Hầu Ca đưa quyển sách trong tay khép lại. Hắn nhìn về phía Lâm Phóng bên này.
“Học xong sao?” Lâm Phóng từ trạng thái treo máy đi ra, mở bảng hệ thống.
“Kỹ năng: pháp tướng thiên địa (nhập môn)” “Đã học xong.” Ánh mắt của hắn hơi đắc ý, nhìn kỹ năng trước mặt, trong lòng một trận cảm khái, cuối cùng cũng có một kỹ năng công kích thật không dễ dàng. Từ đây không còn là chiến phế. Rốt cuộc không cần bị người khác đánh mà không thể hoàn thủ. Đương nhiên bây giờ ở Linh Đài Sơn cũng không ai dám đánh hắn, dù sao hắn là có một đống lớn fan cuồng sách. Nếu ai đắc tội Lâm Phóng, thì đám fan cuồng sách này có thể đập nát đầu người đó.
Hầu Ca nhìn biểu lộ đắc ý của hắn, cười nói:
“Vậy thử một chút?” Lâm Phóng lại lắc đầu.
“Cái này vẫn là thôi đi, ta sợ ta quá lớn, nơi này sẽ không chịu nổi.” Lúc nói chuyện, Lâm Phóng còn liếc nhìn xung quanh, nhếch miệng cười dâm đãng.
Hầu Ca là tài xế già, gần như hiểu ngay. Hắn bĩu môi.
“Lâm Phóng huynh đệ, lời này của ngươi nói...... thấp kém!!” Lâm Phóng lại cười hắc hắc.
“Hầu Ca, ngươi đừng oan uổng ta, ta nói là sự thật mà.” “Pháp tướng thiên địa uy lực lớn lắm. Đến lúc đó, ta sơ ý một chút, đem toàn bộ tàng kinh các đập hỏng thì toi.” Hầu Ca lườm hắn.
“Thôi đi, ngươi đừng dùng lời nói, cứ giữ lại làm át chủ bài đi.” Lâm Phóng cười càng tươi. Hầu Ca không để ý đến hắn nữa, cầm một quyển sách trên đất lên, bắt đầu đọc. Lâm Phóng quay đầu nhìn, phát hiện là một quyển kiếm pháp.
Kiếm pháp?
“Hầu Ca, ngươi muốn luyện binh khí?” “Ta cũng có ý nghĩ này, nhưng giờ chưa nghĩ ra muốn luyện cái gì.” Hầu Ca đặt sách xuống, gãi đầu có chút khổ não.
Trong khoảng thời gian này, hắn thỉnh thoảng xem mấy quyển sách về binh khí. Muốn chọn một loại binh khí cho mình. Nhưng nhìn tới nhìn lui, hắn đều không tìm được loại thích hợp.
“Ngươi xem kiếm pháp này đi, mặc kệ là kiếm chiêu hay ngự kiếm, hình như đều không thích hợp với ta lão Tôn, đao pháp cũng vậy, luôn cảm thấy thiếu một chút hương vị.” Đao và kiếm là hai loại binh khí thường thấy nhất. Dù ở thế gian hay trong thần tiên, đều có số lượng người tu luyện rất lớn. Trong tàng kinh các, ghi chép công pháp của hai loại binh khí này cũng nhiều nhất. Hầu Ca tự nhiên cũng muốn luyện. Nhưng tìm tới tìm lui, vẫn không tìm được công pháp luyện tập phù hợp với hắn.
“Vậy hay là thử côn xem?” Mắt Lâm Phóng đảo một vòng, cẩn thận nhìn Hầu Ca.
“Côn?” Đây là một loại binh khí Hầu Ca chưa từng nghĩ tới, bởi vì hắn cảm thấy cây gậy sát thương quá thấp, mà đã chọn côn thì sao không chọn thương? Thương vẫn hơn côn một mũi thương.
“Đúng đấy, ta thấy rất hợp với ngươi Hầu Ca.” Lâm Phóng cười hắc hắc, lộ ra vẻ vô hại như người thật thà, chỉ tùy tiện nói một câu. Nhưng trong lòng hắn lại đặc biệt bất an. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động can thiệp vận mệnh của Hầu Ca. Trời biết có chuyện gì xảy ra.
Thiên Đạo lớn ơi! Ngươi nhất định đừng để ý đến tiểu tiết, ta chỉ nhắc nhở một câu thôi. Hơn nữa ngươi nhìn xem thế này đi, nhỡ Hầu Ca cầm hai thanh đao dưa hấu, chém từ Nam Thiên Môn đến Bồng Lai đông lộ thì không ổn! Không tưởng tượng nổi!!
Cho nên ta, Lâm Phóng làm tất cả, cũng chỉ vì để Tây Du đi đúng hướng. Thiên Đạo lớn ơi, ngươi đừng làm khó dễ ta. Lâm Phóng cầu nguyện trong lòng một trận.
Hầu Ca nghe hắn nói, sờ cằm:
“Cây gậy uy lực hơi thấp, mà chọn gậy thì ta chi bằng chọn thương có lợi hơn, còn có mũi thương.” “Lý lẽ thì là thế.” “Nhưng ta luôn thấy binh khí phải chọn cái phù hợp với bản thân nhất.” Lâm Phóng nhìn Hầu Ca rất nghiêm túc. Không hiểu vì sao, trong mắt hắn, Hầu Ca thấy được sự tự tin, cứ như hắn nói là chân lý.
“Nói vậy, ngươi thấy côn hợp với ta hơn?” “Đúng.” Lâm Phóng chém đinh chặt sắt.
Hầu Ca lại nhíu mày, hắn thấy Lâm Phóng quá tự tin. Ngay cả hắn còn không biết mình hợp với loại vũ khí nào, mà Lâm Phóng lại khẳng định như thế, gậy nhất định hợp với hắn sao?
Đừng nói Hầu Ca. Đến cả Bồ Đề lão tổ đang dòm trong bình phong cũng nhíu mày. Ông cũng thấy Lâm Phóng nói quá tuyệt đối. Mà theo ông quan sát mấy lần nay, tên tiểu tử Lâm Phóng này đều giấu rất kỹ, thường ngày càng rất khiêm tốn. Lần này bỗng dưng lại khẳng định như vậy? Có gì ẩn giấu bên trong!!
Tinh thần của Bồ Đề lão tổ lập tức phấn chấn lên.
Quan sát lâu như vậy, cuối cùng có chút thu hoạch, lần này lão phu nhất định phải xem ngươi là người hay quỷ!!
“Hầu Ca, ngươi cứ thử xem.” “Đảm bảo hàng ngon...... à không! Đảm bảo ngươi sẽ không hối hận.” Lâm Phóng đang ở đó dẫn dắt từng bước. Hắn thật sự cảm thấy Hầu Ca thích hợp dùng gậy, ở Linh Đài Sơn bảy năm, Hầu Ca không học được gì, sắp xuống núi mới được dạy thất thập nhị biến và Cân Đẩu Vân. Sau đó Hầu Ca tiến vào Long Cung tìm bảo. Sau khi có kim cô bổng, liền bắt đầu đại sát tứ phương. Quả thật trong đó có nguyên nhân kim cô bổng quá mạnh. Nhưng Hầu Ca có thể dùng kim cô bổng thành thục như thế, cũng phần lớn là do thiên phú.
“Vậy, được thôi.” Hầu Ca thấy hắn kiên trì, đành đồng ý.
Sau đó hắn đứng dậy, đi ra ngoài tàng kinh các, trước đó hắn đã đọc qua nhiều công pháp binh khí, trong đó có liên quan tới gậy. Nên Hầu Ca không cần phải cố ý học thêm nữa. Chỉ là hắn dạo quanh bên ngoài, không tìm được thứ gì có thể làm gậy được. Không có thì cũng khó thao tác.
Hầu Ca có chút buồn rầu.
Lâm Phóng bỗng nảy ra ý: “Hầu Ca, cái tụ dương hóa sinh phù lục của ngươi nếu có thể hóa thành phù kiếm, vậy có biến thành phù côn được không?” “Cái này…hình như là được.” Hầu Ca nghĩ một chút, phát hiện quả thật có khả năng thao tác. Đặc tính của tụ dương hóa sinh chính là công năng đầy đủ, có thể dựa theo yêu cầu của người dùng, biến hóa hình dạng của bản thân. Trước đó phù kiếm chính là như vậy. Hiện tại chỉ là biến phù kiếm thành phù côn mà thôi.
Hầu Ca vung tay, mấy đạo phù lục hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Sau đó những phù lục này tụ lại một chỗ, không ngừng kéo dài kết hợp, hóa thành một cây phù côn màu vàng. Hầu Ca cầm phù côn màu vàng, theo bản năng múa một côn hoa. Không biết vì sao, khi hắn nắm chặt cây gậy, lại có một cảm giác quen thuộc quanh quẩn trong lòng, đồng thời múa lên càng thuận tay hơn.
Hầu Ca bắt đầu múa côn không ngừng ở sân nhỏ. Mỗi chiêu đều uy lực lớn mạnh. Mỗi chiêu đều hổ hổ sinh phong.
Rất nhanh, một trận gió lớn nổi lên trong toàn bộ tàng kinh các. Không khí bị khuấy động, hóa thành khí lưu hội tụ về vị trí của Hầu Ca, nhanh chóng tạo thành một cơn gió xoáy, khí lưu xung quanh Hầu Ca bạo động có thể xé nát thân thể phàm nhân. Những tiếng xé gió kia giống như sấm. Cơn cuồng phong không ngừng lướt qua người Lâm Phóng, như là roi quất vậy. Hơn nữa những cơn gió này dường như vô tận, từng cơn quật tới, cho dù là Lâm Phóng cũng hơi khó chịu.
Mà đây vẫn chỉ là Hầu Ca vung gió!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận