Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 418:: 2 nữ tướng tranh

Chương 418: Hai nữ tướng tranh nhau
Ngao Đường đến khiến Lâm Phóng không ngờ, đồng thời cũng rất vui mừng. Hắn với Ngao Đường trên thực tế cũng không quá quen, hai người bọn họ chỉ là một lần anh hùng cứu mỹ nhân, một lần tình cờ gặp trong phòng tắm, sau đó thì không gặp lại.
Nhưng điều này vẫn khiến Lâm Phóng cảm thấy rất khó có được. Dù sao hắn trên thế giới này cũng chẳng có mấy người bạn, người có vai vế càng không có mấy. Vì vậy hắn đối với Ngao Đường rất nhiệt tình. Hễ không có việc gì là lại vây quanh bên người Ngao Đường, cả con rùa đều siêng năng hẳn.
Lão hầu tử nhìn cảnh này, ngơ ngác cả mặt, đây là cái vị hiệu trưởng có thể nằm không bao giờ ngồi, cả ngày chỉ nghĩ lười biếng như cá muối sao? Cả con rùa đều không bình thường rồi!
Còn Hồ Yêu Vương nhìn cảnh này thì hơi nhíu đôi mày nhỏ. Lúc Lâm Phóng nói chuyện với Ngao Đường, nàng mang nụ cười trên mặt tiến tới, ánh mắt rơi vào người Ngao Đường.
"Hiệu trưởng, vị tỷ tỷ này là ai vậy?" Hồ Yêu Vương đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Phóng, kéo lấy cánh tay hắn, toàn thân dán lên cánh tay Lâm Phóng, ngực áp chặt lại, ép ra một đường cong kinh người. Ánh mắt nàng một mực đặt lên người Ngao Đường, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Phóng thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hồ Yêu Vương. Vị tỷ tỷ này?? Hồ yêu kia chẳng sao lại giả bộ ngây thơ vậy? Hơn nữa, với cái vẻ ngoài chín mọng này, ngươi cũng dám gọi Ngao Đường chỉ là một ngự tỷ thôi à?
Còn lão hầu tử nhìn cảnh này chỉ im lặng lắc đầu, sau đó đứng sang một bên làm một quần chúng ăn dưa an tĩnh.
"Hiệu trưởng à, nợ tình thiếu nhiều, là sẽ có chuyện đó!!"
Ngao Đường nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đảo qua Lâm Phóng và Hồ Yêu Vương. Nàng đại khái đã hiểu. Thì ra Lâm Phóng thích kiểu này sao? Bất quá dù nàng với Lâm Phóng không có gì, nhưng bác gái này lại dám làm mặt nghiêm gọi nàng là tỷ tỷ, chuyện này quyết không thể nhịn, tuổi tác của phụ nữ là điều cấm kỵ.
Ngao Đường đặt chén trà trong tay xuống, cũng mỉm cười nhìn Hồ Yêu Vương. "Vị tỷ tỷ này nói đùa, người ta còn nhỏ, không xứng với tiếng tỷ tỷ này, ta mới phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, dù sao nhìn thế nào thì ngươi cũng ~ thêm ~ ~ thành ~ thục ~ hơn ~"
Mấy chữ cuối cùng, Ngao Đường cố tình kéo chậm ngữ điệu. Ngay một khắc sau, Lâm Phóng có thể cảm nhận rõ Hồ Yêu Vương ôm cánh tay mình chặt thêm chút nữa.
"Vậy thì..."
"Hay là, ta đi trước đi, các ngươi nói chuyện, các ngươi cứ nói chuyện!" Lâm Phóng thấy tình hình không ổn, hắn cười đầy mặt muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng vừa đứng dậy, sau lưng bỗng nhiên có hai cánh tay vươn ra, một trái một phải ấn xuống vai hắn, đồng thời sau lưng truyền đến hai luồng sát ý mãnh liệt, phảng phất như hắn bước thêm một bước nữa liền sẽ bị gϊếŧ cɦếŧ vậy.
Lâm Phóng dứt khoát đứng yên tại chỗ. Rồi quay đầu lại. Trong tầm mắt hắn, sau lưng phảng phất như biến thành vực sâu, hai ác ma đang cười gằn nhìn chằm chằm hắn.
Ngao Đường: "Có thể ở lại không?"
Hồ Yêu Vương: "Đừng có vội đi chứ."
Lâm Phóng: " o((⊙﹏⊙))o..."
Nếu có thể, hắn hy vọng hôm nay trời đừng sáng! Cái này... đúng là hố cha mà. Hắn nhìn hai đại mỹ nữ rõ ràng là đang đối đầu nhau, lại nhìn thân thể bé nhỏ của mình, hắn cảm thấy sang năm ngày này rất có thể sẽ là ngày giỗ của mình. Nữ yêu mà chiến tranh thì thường thường nam yêu đều sẽ gặp nạn.
"À... cái này!!"
"Thực ra, ta cảm thấy trà không còn nhiều lắm, ta đi rót thêm trà cho các ngươi, rót thêm trà!!" Lâm Phóng vẫn còn muốn tự cứu. Hắn cười ha ha nâng chung trà lên, muốn dùng trà làm yểm hộ rồi rời khỏi đây.
Nhưng...
Bịch!!
Một đôi tay mềm mại ấn vào ấm trà. Hồ Yêu Vương nhìn hắn, cười nói: "Trà còn nhiều lắm mà, không vội, chúng ta cứ ngồi xuống trò chuyện một chút thôi, cũng không ăn thịt ngươi." Ngao Đường cũng mặt mày tươi cười gật đầu nhẹ nhàng.
"Đúng đó."
"Ngươi không cần khẩn trương quá, rất an toàn."
Lâm Phóng: ta tin ngươi mới là quỷ đó, hai bà mẹ nó hỏng bét!!
"Hắc hắc, ta không khẩn trương, ta không khẩn trương." Lâm Phóng còn có thể nói gì, chỉ có thể cười trừ.
Giờ phút này, hắn ngồi ở chính giữa đình nghỉ mát, hai bên trái phải đều có một đại mỹ nữ ngồi, dáng người đẹp, nhan sắc cao, da trắng nõn, chân dài. Nhìn kiểu gì cũng ra dáng một người thắng cuộc. Còn trong mắt lão hầu tử thì cảnh tượng kia càng thêm ấm áp. Ngao Đường và Hồ Yêu Vương đều mặt mũi tràn đầy tươi cười rạng rỡ, nhìn thế nào cũng là người vật vô hại, chỉ có vẻ mặt của Lâm Phóng hơi không được tự nhiên, cứ như thấy cái gì đáng sợ vậy. Được hai mỹ nữ bao vây như thế mà lại lộ vẻ khó chịu, cũng không biết hiệu trưởng nghĩ gì. Lão hầu tử khẽ lắc đầu, một bộ dáng Lâm Phóng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Đúng lúc lão đang say sưa ăn dưa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Lão quân sư, ngươi đây đang làm gì vậy?" Lão hầu tử quay người lại.
Sau đó thấy Hầu Ca vẻ mặt nghi hoặc đứng ở sau lưng mình. "Đại vương." Lão hầu tử đầu tiên cung kính gọi một tiếng, sau đó hạ giọng, đồng thời ra hiệu cho Hầu Ca đừng nói lớn tiếng, chỉ vào hướng Lâm Phóng.
"Đại vương, ngươi nhìn bên kia đi..."
Hầu Ca nhìn theo ngón tay, thấy Lâm Phóng cùng hai đại mỹ nữ.
"Đây không phải huynh đệ Lâm Phóng và Hồ Yêu Vương, với cả... Ngao Đường công chúa Tây Hải Long Cung." Hắn nhìn Ngao Đường xong, hơi suy tư mới nhớ ra. Nhưng vẫn không hiểu tại sao lão hầu tử lại hạ giọng nói chuyện, giống như sợ bị phát hiện, cũng giống như không muốn làm phiền thế giới ba người của Lâm Phóng.
"Đúng đó." Lão hầu tử khẽ gật đầu.
"Đại vương, ngươi không cảm thấy lúc này hiệu trưởng có vẻ không ổn lắm sao." Hầu Ca lại nhìn chằm chằm Lâm Phóng.
Hắn quả nhiên phát hiện vẻ mặt Lâm Phóng rất mất tự nhiên, dường như bị ai đó uy hiếp, muốn bỏ chạy nhưng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, một bộ rất thống khổ.
"Hắn làm sao vậy?" Hầu Ca có chút ngơ ngác.
Hắn nhìn nụ cười trên mặt Hồ Yêu Vương và Ngao Đường, lại nhìn biểu cảm của Lâm Phóng như người cɦếŧ cha m.ẹ, càng thêm ngơ ngác. Tình huống gì vậy?
Lúc này Ngao Đường cũng phát hiện Lâm Phóng có gì đó không đúng.
"Sao ngươi lại đổ nhiều mồ hôi vậy?" Nàng cười móc ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau mồ hôi cho Lâm Phóng.
"Ta nóng." Lâm Phóng vội vàng né tránh, dù sao Hồ Yêu Vương hiện tại đang nhìn hắn với ánh mắt như muốn gϊếŧ rùa vậy. Nhưng Hồ Yêu Vương trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ: "Ghét quá, trời lạnh thế này mà còn kêu nóng ở đâu, hiệu trưởng thật biết nói đùa đấy."
Nói rồi nàng nhìn về hướng Ngao Đường. "Vị tỷ tỷ này hiền lành quá, nếu ai cưới được chị nhất định rất hạnh phúc."
Ngao Đường khẽ cười duyên: "Người ta có lớn đến vậy đâu, ta mới là người gọi ngươi là tỷ tỷ đấy, người ta còn chưa có chồng đâu, hiện tại vẫn còn là hoàng hoa đại cô nương."
"Hoàng hoa đại cô nương?" Hồ Yêu Vương lần này không còn để ý đến chuyện chị em, mà ngược lại để ý đến chuyện tình cảm của Ngao Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận