Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 796:: không tin tà Cổ Điêu

Cổ Điêu cuối cùng cũng bị lôi đi, trước khi đi còn gào đến mức tê tâm liệt phế, lại thêm tiếng cười đắc ý tiêu chuẩn của nhân vật phản diện Quỷ Xa, không biết còn tưởng Quỷ Xa là cái Ác Ma nào đấy.
"Cái này...... Quỷ Xa tiền bối sao lại hưng phấn như vậy?"
Trong nhận thức của Lâm Phóng, Quỷ Xa tiền bối là người đoan trang, đại khí, ưu nhã, đẹp đẽ.
"Nàng ấy mà, chỉ là hưng phấn thôi, đoán chừng có một thời gian sẽ không gặp lại." Phi Liêm mặt... sợ hãi? Lâm Phóng nhìn kỹ, nhưng hắn lại cảm thấy mình nhìn nhầm.
"Thôi, tạm thời đừng nghĩ, chúng ta tiếp theo còn có rất nhiều chuyện chính cần làm đấy." Hầu ca tiến lên vỗ vai Lâm Phóng.
Trong khoảng thời gian này có không ít lão quái vật rời núi gây rối, việc này khiến hắn bận bịu.
Vừa vặn Lâm Phóng xuất ngoại trở về.
Việc này cũng cần hắn chia sẻ bớt chút áp lực mới được.
......
Cổ Điêu bị Quỷ Xa ném vào đại lao, còn phải dùng pháp lực cầm cố tứ chi lại.
Sau đó Quỷ Xa ngồi ở một bên chăm chút móng tay.
Cổ Điêu càng nghĩ trong lòng càng không chắc, hắn mở miệng nói: "Muốn chém giết, muốn xẻ thịt, cho ta câu chắc chắn."
"Vậy thì giết." Quỷ Xa trả lời một câu.
"Ai ai ai, ta nói bừa, nói bừa."
Cổ Điêu giây trước còn run sợ, hắn chỉ là thả câu nói ngoa thôi, Quỷ Xa này còn nghiêm túc.
"Hai ta trước kia còn coi như có chút giao tình, có thể hay không cho con đường sống?"
"Tiệt giáo thiếu người, ngươi tới không?"
"Đến."
"Ta vẫn là đánh trước một trận đi."
Con chim này sẽ tốt thế mà nói chuyện, năm đó nó ăn tươi nuốt sống chủ.
Cổ Điêu xem xét, trực tiếp sốt sắng: "Tỷ, tỷ tỷ, chúng ta có thể đừng động tay động chân không? Đều là người văn minh, chúng ta giải quyết một cách văn minh không được sao?"
"Văn minh một chút? Vậy ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là văn minh."
Nói xong, nàng liền đem Cổ Điêu nhốt lại.
Cổ Điêu rất kinh hỉ.
Nó cảm thấy mình lại được rồi!!
Trong phòng giam, Cổ Điêu bị giam cầm toàn thân cười vô cùng thoải mái.
"Oa ca ca, cái con chim mái ngốc kia, thật hợp lý lão tử sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép sao? Để lão tử đây chạy đến Đông Sơn tái khởi, lần sau khi ngóc đầu trở lại, nhất định phải khiến lũ yêu quái này cũng đẹp mặt."
Sau đó, trên người nó rơi xuống mấy viên Hồng Hoàn tử.
Hồng Hoàn tử rơi xuống đất, hóa thành mấy con chim nhỏ màu đỏ lớn chừng ngón cái.
Chim nhỏ này không phải do pháp lực của nó biến thành, mà là nó lợi dụng thiên phú thần thông luyện hóa mà thành, tùy thân mang theo, cho nên biện pháp giam cầm pháp lực bình thường đối với nó vô dụng.
Mấy con chim nhỏ này nhanh chóng leo lên người nó, sau đó bắt đầu giúp nó cởi bỏ gông xiềng.
Sau nửa canh giờ, gông xiềng trên người Cổ Điêu liền được giải trừ.
Nụ cười của nó càng thêm đắc ý. Tương lai tươi sáng phảng phất đã ở trước mắt nó.
Sau đó...
Nó bị điện giật từ trên tường giam cầm.
Ngọa Tào, nơi này lại còn có chuẩn bị ở sau, thật không biết xấu hổ!!
Cổ Điêu bị điện giật đen thui cả người, thẳng tắp ngã xuống đất, trông rất thê thảm.
"Vô dụng, loại phương thức này của ngươi không thoát được đâu." Tiếng nói từ phòng bên cạnh truyền tới.
Cổ Điêu giật mình, từ dưới đất đứng lên.
Hắn cẩn thận từng ly từng tí đi qua, dò hỏi: "Ngươi cũng biết cái gì? Không ngại nói cho ngươi biết, bản tọa là bán thánh, nếu có thể mang bản tọa thoát đi, bản tọa sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ không quên ngươi."
"Bán thánh? Ai mà chẳng phải?"
Tiếng đối diện làm Cổ Điêu giật mình, có cả bán thánh à?
Hắn vừa kích động vừa nhìn người kia, hỏi: "Ngươi vậy mà cũng là bán thánh, ngươi là người phương nào?"
"Cô lấy được chim."
"A, là ngươi cái con chim này à!!"
Cô lấy được chim: "......"
Nó bị bắt vào đây nửa tháng trước.
Bất quá không có thảm như Cổ Điêu, nó vừa nhìn thấy Quỷ Xa đã đầu hàng ngay, thật sự là đánh không lại.
"Ngươi lại là thứ gì?"
"Cổ Điêu."
"A, ngươi chẳng phải cũng là chim!!"
Cổ Điêu: "......"
Nó lập tức trầm mặc.
Một lát sau, Cổ Điêu: "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, hai ta hay là hợp tác đi?"
Xem ra cô lấy được chim ở chỗ này lâu hơn nó, hiểu rõ về nơi này cũng hơn nó, muốn trốn đi khẳng định không thể thiếu thông tin hỗ trợ.
"Ta khuyên ngươi hay là từ bỏ ảo tưởng không thực tế này đi."
"Vì sao?"
"Yêu tộc bây giờ khác xưa nhiều lắm!"
Nói đến đây, ánh mắt của cô lấy được chim thoáng hiện một tia sợ hãi.
Nó rời núi tự nhiên cũng là vì thành thánh.
Nhưng nó không ngốc như Cổ Điêu, ngay từ đầu đã nghênh ngang thể hiện mình là nhân vật phản diện.
Nó trước tiên đi dạo một vòng ở Bắc Câu Lô Châu, thấy được nơi này phát triển, cảm thấy Yêu Đế này là một nhân tài, sau đó lại chuyên môn hỏi thăm một chút, kết quả càng nghe càng kinh ngạc.
Cuối cùng dứt khoát bỏ ý định, muốn về trốn tránh.
Đáng tiếc chạy đã chậm.
Nó vừa chuẩn bị rời đi thì bị Quỷ Xa đuổi theo, ngay sau đó liền bị ném vào đây.
Vừa mới vào đây, nó cũng muốn chạy trốn.
Thế nhưng là chạy tới chạy lui, nó liền kiểu "Phật hệ", nằm ngửa, chẳng còn gì để mà yêu. Cái chỗ này mẹ nó cũng không phải chỗ người... à không! chỗ yêu đợi!
"Ta nói cho ngươi biết, nghe lời khuyên của yêu mới no bụng, ngươi không tin thì có thể thử xem."
Cổ Điêu có chút nghi ngờ lời của cô lấy được chim.
Thằng nhóc này không phải bị gài đấy chứ?
Thủ đoạn của Quỷ Xa cũng chỉ có vậy sao? Coi là bản đại gia sẽ mắc lừa à?
Ha ha!!
Nó mới không tin đâu.
Nếu tường không dùng được, vậy thì đào hang ra ngoài.
Tuy rằng việc chui chuồng chó có hơi không phù hợp với thân phận của nó, nhưng đến nước này rồi nó cũng không quản được nhiều.
Cô lấy được chim ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nó thật sự không có gạt người mà!!
Đào được một hồi, Cổ Điêu liền đào được một cái lỗ có thể chui ra.
Nó hưng phấn chui ra ngoài, sau đó đi tới một cái hành lang, dễ dàng quá, còn định lừa ta à?!
Cổ Điêu hưng phấn chạy về phía trước, phảng phất như lối ra ở ngay trước mắt.
Sau đó...
Nó rớt xuống.
Nơi này lại có bẫy, đạp xuống là cái hố lớn!
Nó vừa định bay lên, phát hiện pháp lực của mình không dùng được!!
Nơi này còn có cấm chế à?!!
Vậy ngươi còn phong pháp lực của ta làm gì, vẽ rắn thêm chân thôi!!
Nó im lặng.
Thuận đường ống mà lăn, nó lại một lần nữa về tới phòng giam của mình.
Tiếng của cô lấy được chim từ phòng bên cạnh truyền tới: "Bây giờ, ngươi tin chưa?"
"Không thể nào!!"
Cổ Điêu không tin vào cái sự xui xẻo này.
Cô lấy được chim chạy không thoát là vì nó ngu, còn mình thông minh như vậy, nhất định có thể trốn đi.
Thế là nó lần nữa chui ra ngoài, lần này nó đã nhớ kỹ chỗ nào có bẫy, chỉ cần nhảy qua là sẽ không có chuyện gì.
Thế là nó nhảy lên một cái......Ầm!
Nó đụng phải một đạo bình chướng vô hình, bình chướng bộc phát ra một lực phản lại hất nó xuống hố.
Đến khi Cổ Điêu định thần lại thì nó đã ở trong phòng giam.
Bên tai là giọng của cô lấy được chim: "Hiện tại, ngươi vẫn không tin?"
"Không thể nào!!"
Cổ Điêu tiếp tục chui ra ngoài.
Lần này nó trực tiếp nhảy lên trên mặt bình chướng, sau đó từ trên mặt bình chướng nhảy sang.
Chỉ thế thôi à? Còn muốn nhốt ta, nghĩ hay quá!!
Nó bước một bước, hụt chân một cái, lại rơi vào trong một cái hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận