Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 250:: chúng ta liên hợp

Chương 250: Chúng ta liên hợp
Thái tử vốn dĩ đã hơi hoảng, nghe Lâm Phóng nói câu này, khó khăn lắm mới ổn định lại tinh thần, lại bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng.
Hắn trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thần tiên.
Thái Bạch Kim Tinh, Thái Thượng Lão Quân, Nam Cực Tiên Ông, ngũ phương ngũ lão, các loại Tinh Quân...
Chỉ cần nghĩ đến những thần tiên này đều không phải người, hắn đã cảm thấy rất hoang đường.
Sao có thể không phải người được.
Chẳng phải nói thế lực Yêu tộc rất yếu thôi sao, chẳng phải đều là những kẻ bị Nhân tộc bắt giết, đều thành chuột chạy ngoài đường, Nhân tộc chẳng phải là chủng tộc lớn nhất tam giới sao.
Sao cảm giác thế lực yêu quái thế giới này càng lớn vậy.
“Mặt khác ta lại nói cho ngươi một chuyện đáng sợ nữa nhé, Nữ Oa Nương Nương cũng là yêu đó.”
Lâm Phóng cuối cùng bồi thêm một nhát dao: “Ngươi nói ngay cả con người đều là do yêu quái tạo ra, ngươi còn bản lĩnh gì mà xem thường yêu quái hả?”
Thái tử có chút ngây ngốc.
Hắn rất không muốn tin những lời Lâm Phóng nói, nhưng hắn nói lại là thật.
Khóe miệng của hắn giật giật, vì cảm xúc quá kích động, toàn bộ mặt đều sung huyết đỏ bừng, trong mắt càng là những tia máu giăng đầy, nói hắn bây giờ là nổi xung thiên cũng không đủ.
Nhưng hắn không phải vì hồng nhan mà tức, mà là vì uất ức.
“Ai! Ta biết những điều này rất khó tiếp nhận, nhưng đây chính là chân tướng thế giới.”
“Đàn ông luôn cần phải trưởng thành.”
“Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể tiêu hóa được, cố lên.”
Lâm Phóng cuối cùng còn làm động tác cố lên.
Thái tử: “......”
Lâm Phóng nhìn vẻ mặt của hắn, gọi là sảng khoái tinh thần, hắn cũng mặc kệ thái tử cuối cùng sẽ như thế nào, cứ vậy mặt mày rạng rỡ đi qua bên cạnh hắn.
Đối phó tên cãi cùn thành tinh cách tốt nhất, chính là để hắn cảm nhận được thế giới tàn khốc, lòng người hiểm ác.
Lâm Phóng thành công khiến thái tử nhận thức được thế giới chân thật.
Một thế giới không hề tươi đẹp.
Nhân tộc rất cường đại, nhưng sự cường đại của họ lại được xây dựng trên điều kiện tiên quyết là tuyệt đại đa số các tu hành giả đứng về phía họ, nếu đạo Phật, thiên đình không thiên vị Nhân tộc.
Địa vị của Yêu tộc và Nhân tộc tuyệt đối không phải như hiện tại.
“Bây giờ dân chúng ấy à, thật là vui vẻ nha.”
Lâm Phóng khe khẽ hát rời đi.
Hắn cũng không thấy phía sau thái tử có bộ mặt tiều tụy dữ tợn như thế nào.
Tam quan vỡ vụn, bị cưỡng ép kéo ra khỏi thế giới của mình, đồng thời gặp một thế giới xa lạ, chân thật hơn, rất ít người có thể lập tức tiếp nhận, phần lớn là cần tự bế một chút, còn một bộ phận nhỏ sẽ đi đến điên cuồng.
Giờ phút này, thái tử đã điên cuồng.
Không chấp nhận.
Không tin.
Trong lòng của hắn dần nảy lên một kế hoạch...
Đến nửa đêm.
Toàn bộ Hoa Quả Sơn đều chìm vào tĩnh lặng, ngoại trừ viện của hồ yêu vương Di Hồng vẫn ca vũ thăng bình, những nơi khác đều đã im ắng.
Nhưng một bóng người lại trong bóng tối lén lút tiến lên.
Rất nhanh, hắn liền đi đến chỗ ở của Thanh Phong.
“Ai?”
Trong phòng, Thanh Phong ngay khi hắn đến gần đã rất nhạy bén phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, dù sao thì hắn dù sao cũng là một tiên nhân, tu vi ở Hoa Quả Sơn không cao, nhưng cũng không thấp.
“Là ta, thái tử Ngạo Lai Quốc.” Thái tử nhỏ giọng nói.
Thanh Phong nhíu mày.
Trước khi đến, hắn có hiểu qua về Hoa Quả Sơn, biết Hoa Quả Sơn thuộc địa phận Ngạo Lai Quốc, nhưng đối với quốc gia này hắn không có hiểu biết nhiều, chỉ biết là quốc gia này rất nhỏ, thực lực rất yếu.
Bất quá hắn nghĩ đến buổi sáng hôm nay ngẫu nhiên liếc thấy hai người.
Vốn còn nghi hoặc sao Hoa Quả Sơn lại có Nhân tộc, lần này đã có câu trả lời.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Thanh Phong mở cửa phòng ra, nhìn thái tử đứng bên ngoài.
Thái tử vẫn là bộ dáng một mực cung kính kia, hắn cười nói: “Gặp qua Đạo Trưởng Tiên sư, ta lần này tới, là muốn nói cho đạo trưởng, Hầu Vương Hoa Quả Sơn bế quan, thực tế là do trọng thương.”
“Trọng thương?”
Thanh Phong càng nhíu chặt mày.
Trước khi đến Trấn Nguyên Đại Tiên từng nói, con khỉ kia lần này đột phá Đại La có hi vọng, sao đến chỗ hắn lại thành bị thương nặng.
“Đúng là trọng thương, con khỉ kia trước đó đấu với hai yêu nghiệt trên hải đảo của Ngạo Lai Quốc.”
“Hai yêu nghiệt kia thế nhưng là thực lực Thiên Tiên, Hầu Vương đánh hai, sớm đã trọng thương, tính mạng đáng lo, nên mới bế quan không ra, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Thái tử nói như thật.
Nhưng Thanh Phong nghe lại sững người.
Thiên Tiên, đánh hai, còn bị trọng thương, tính mạng đáng lo??
Tôn Ngộ Không này sư xuất Bồ Đề lão tổ, cũng danh môn xuất thân, thân mang bảy mươi hai phép biến hóa, vừa ra đời đã là Kim Tiên đỉnh phong tu vi, trải qua các trận đại chiến, bây giờ vẫn là Thái Ất Kim Tiên, có hi vọng Đại La.
Thiên Tiên ở trước mặt hắn khác gì đứa trẻ lên ba.
Lời thái tử Ngạo Lai Quốc nói không khác nào Lã Bố bị Nhan Lương, Văn Xú đánh cho tơi tả.
Đây không phải là trò đùa sao?
“Ngươi xác định?” Thanh Phong hỏi.
Thái tử thấy hắn lên tiếng, cho là hắn có hứng thú, cười nói: “Ta có thể dùng tính mạng mình đảm bảo, chuyện này tuyệt đối không sai, con khỉ kia đánh xong yêu nghiệt liền vội vã bế quan, khẳng định là đã bị trọng thương.”
“Hoa Quả Sơn có Hầu Vương và Hoa Quả Sơn không có Hầu Vương hoàn toàn khác nhau.”
“Bây giờ Hầu Vương này đã xảy ra chuyện, Ngũ Trang Quán còn cần gì nịnh bợ Hoa Quả Sơn, chi bằng chúng ta liên hợp, cùng nhau hạ cái Hoa Quả Sơn này, đến lúc đó hết thảy Hoa Quả Sơn ta đều không cần, tất cả đều đưa cho tiên sư.”
“Tiên sư có được một khoản tài sản lớn như vậy, cho dù Trấn Nguyên Đại Tiên biết, chắc cũng không trách tội.”
“Mà ta làm rạng danh nước Ngạo đến, trừ đi một mối họa lớn trong lòng, cũng coi như xong một việc.”
Thái tử từng bước dẫn dắt, con ngươi dần trở nên điên cuồng.
Thanh Phong nghe hắn nói xong, nhìn hắn, rất bình tĩnh. Ánh mắt đó giống như đang nhìn một kẻ ngốc, ánh mắt từ đầu đến cuối không chút gợn sóng, cuối cùng là có chút động lòng người.
Tim của hắn loạn.
Trăm năm qua chưa từng loạn tâm cảnh, vậy mà lại dấy lên một chút gợn sóng.
Khóe miệng Thanh Phong lộ ra một vòng cười nhạo.
Mẹ nó!!
Rời Ngũ Trang Quán liền không giữ được tĩnh tâm, điểm này hắn biết, nhưng hắn chưa từng nghĩ lại là theo cách này, vì một tên ngốc mà loạn tâm cảnh.
Mà thái tử vẫn mong đợi nhìn Thanh Phong.
Đây là biện pháp tốt nhất mà hắn nghĩ ra.
Nếu Ngũ Trang Quán và Hoa Quả Sơn đều không phải thế lực Nhân tộc, vậy liền thổi bùng mâu thuẫn hai bên, sau đó thu lợi, cùng nhau chơi chết bọn họ.
Khóe miệng Thanh Phong co giật hai lần.
“Hôm nay trời đã tối rồi, ngươi về ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Nói xong, hắn liền đóng sầm cửa phòng, không cho thái tử có cơ hội nói tiếp.
Sư phụ đã từng nói: “Không nên nói chuyện với đồ ngốc, bởi vì ngươi không thể hiểu nổi hắn, càng không nên kết bạn với đồ ngốc, bởi vì sống lâu với nhau, IQ của ngươi sẽ bị kéo xuống thấp.”
Thanh Phong trong lòng nhận định lời của Trấn Nguyên Đại Tiên xem như chân lý.
Thái tử có chút ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt.
Sao lại đóng cửa rồi?
Chẳng lẽ điều kiện ta đưa ra vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?
Chẳng lẽ Đạo Trưởng Tiên sư cảm thấy một mình hắn không bắt được Hoa Quả Sơn?
“Tiên sư, nếu như ngài thấy không an toàn, ta có thể ngay trong đêm này để phụ vương ta phái quân, chúng ta trong ngoài cùng ứng phó, nội ứng ngoại hợp a...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận