Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 804:: một cái mới giáo phái

“Vậy ta cứ phải nhịn như thế sao?” “Nhịn?” Hầu Ca cười lạnh một tiếng. Hắn là nhượng bộ, nhưng không có nghĩa là hắn nuốt được cục tức này, chuyện hôm nay, là hắn cả đời nếm phải một cái thiệt thòi lớn nhất, Tôn Ngộ Không mà nhịn được thì mới lạ.
“Thông báo một tiếng đi, đại quân xuất phát, trở về.” Lâm Phóng nghi ngờ nhìn hắn một cái. Nhưng vẫn là làm theo. Quỷ Xa nghe nói phía sau, nói thế nào cũng phải lưu lại, Lâm Phóng cũng đành để tùy. Cổ Điêu và Cô Hoạch Điểu còn muốn đi, nhưng bị Quỷ Xa giữ lại cùng. Hai con chim này là 10.000 cái không tình nguyện. Tôn Ngộ Không lúc này lưu lại, khẳng định là muốn trả thù Phật môn, mà lại là đơn thương độc mã trả thù, việc này không khác gì muốn chết, hai người bọn chúng ở lại, cũng chỉ có thể là bồi tiếp chờ chết.
Hai người bọn họ liếc nhau, đều mang vẻ mặt đau khổ cùng cực. Quỷ Xa đi tới trước mặt Tôn Ngộ Không, hỏi:
“Giáo chủ, chúng ta làm thế nào?” “Đợi chút đi.” Tôn Ngộ Không tiếp tục làm bộ thần bí. Nhưng hắn vẫn là giao cho mọi người nhiệm vụ, đó chính là nhìn chằm chằm động tĩnh tiếp theo của Linh Sơn, nhưng cái gì cũng không cần làm. Lâm Phóng mấy người đều là Bán Thánh, chuyện này đơn giản như bữa sáng.
Mấy ngày tiếp theo. Linh Sơn mở cửa sơn môn trở lại. Ngày đó có thể nói là người tấp nập, nửa cái Tây Ngưu Hạ Châu đều đổ xô tới. Tiểu sa di ở Linh Sơn cũng bố thí rất nhiều đồ ăn cho bách tính. Như Lai thấy cảnh này, tâm tình cũng rất tốt, xem ra Linh Sơn vẫn được lòng người, dù đóng cửa núi lâu như vậy, bị đạo môn xâm lấn lâu như vậy, nhưng Tây Ngưu Hạ Châu vẫn là Tây Ngưu Hạ Châu của bọn họ.
Nhưng sau đó, sự tình xảy ra có chút không bình thường, bởi vì bọn họ thu không được đồ cúng dường! Phật môn nói không cần tiền, nhưng chưa từng từ chối tiền hương hỏa. Tín đồ vì đạt được che chở tự nhiên cũng vui vẻ nộp tiền. Nhưng bây giờ không có yêu quái. Mà lại trong thời gian Linh Sơn đóng cửa núi, dưới chân núi thế nhưng lại có phật mới ra đời. Phật mới không nhận tiền, chuyên là khổ hạnh giả thời gian, không ăn thịt, không gần nữ sắc, không cần tiền, giúp đỡ người khác đều là không ràng buộc, chỉ cầu sự an ủi về mặt tinh thần. Một khi quen với việc dùng đồ miễn phí, sẽ không còn ai đưa tiền, hơn nữa Phật môn cũng không ép buộc việc phải nộp tiền.
Chuyện này ban đầu cũng không gây ra động tĩnh quá lớn. Sa di phụ trách chuyện này của Linh Sơn cảm thấy có thể là do Linh Sơn vừa mới mở cửa trở lại, với lại Tây Ngưu Hạ Châu gần đây cũng nhiều tai nhiều nạn, mọi người trong tay không có tiền. Không nộp thì thôi. Đợi một thời gian nữa, mọi người có tiền, tự nhiên sẽ bù vào chỗ thiếu.
Nhưng mà qua một thời gian ngắn, bọn họ vẫn là không thu được đồ cúng dường. Chuyện này có vấn đề rồi! Không có đồ cúng dường, bọn họ lấy gì nuôi hòa thượng. Mà không có hòa thượng, vậy phật môn làm sao có thể ở Tây Ngưu Hạ Châu phát dương phật pháp, củng cố địa vị thống trị của mình.
Và rất nhanh, các tầng lớp cao của Phật môn cũng phát hiện tình thế chậm rãi thay đổi. Qua điều tra, bọn họ cũng rất nhanh phát hiện ra vấn đề ở đâu, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì. Trước kia có Yêu tộc ở đây, phật môn có thể dựa vào đám yêu trấn áp bách tính, dùng cái đó để đạt được mục đích khiến bách tính quy thuận bọn họ, cúng dường bọn họ, nhưng bây giờ Yêu tộc đều bị Lâm Phóng mang đi rồi. Mới đầu có lẽ còn không có gì. Thế nhưng mà sau khi phật môn đóng cửa núi, sự tình liền trở nên không giống với lúc trước. Bách tính phát hiện có phật môn hay không cũng không khác nhau gì mấy, yêu quái đều chạy hết, vậy cần phật môn để làm gì nữa?
Vấn đề này không thể coi thường. Một sơ sẩy nhỏ thôi, nói không chừng sự nghiệp của Phật môn sẽ tàn. Thế là lập tức tầng tầng báo cáo, cuối cùng trình diện trước Như Lai.
Như Lai nhìn về phía Quan Âm. Quan Âm khẽ lắc đầu. Chuyện này cũng không dễ làm cho lắm. Trước đó nàng vừa mới làm một chuyện, tính kế Yêu tộc quá gắt, Tôn Ngộ Không hiện tại cũng đang nhìn chằm chằm dưới chân núi. Hiện tại nàng hễ có động tác gì, khó đảm bảo sẽ không bị bắt tại chỗ ngay lập tức. Đến lúc đó tổn thất càng lớn.
Như Lai nhíu mày. Lúc trước hắn thấy người Côn Lôn rút lui nhanh như vậy, còn tưởng là bọn họ sợ. Không ngờ lại là đang ở chỗ này chờ bọn họ.
“Không thu được thì thôi đi, chỉ cần Tây Ngưu Hạ Châu vẫn ở trong tay chúng ta là được, hiện tại quan trọng nhất là làm sao có thể đường đường chính chính đánh ra ngoài.” Quan Âm nghĩ một lát: “Có lẽ chúng ta có thể cân nhắc việc từ từ từng bước xâm chiếm?” Nàng cũng không muốn đối đầu chính diện với đạo môn. Làm như vậy sẽ chết rất nhiều người. Dù sao bọn họ có Thánh Nhân trấn giữ, cho dù có từng bước xâm chiếm, lẽ nào bọn họ dám đánh trả sao? Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó tam giới sẽ là của bọn họ.
“Không được, ngươi đừng quên vị trí địa lý của chúng ta?” Như Lai lắc đầu. Tây Ngưu Hạ Châu ở phía tây nhất, vị trí trung tâm là Nam Thiệm Bộ Châu, phía trên là Bắc Câu Lô Châu, phía đông nhất là Đông Thắng Thần Châu. Nếu như bọn họ muốn từ từ từng bước xâm chiếm, vậy sẽ phải ra tay từ Bắc Câu Lô Châu. Côn Lôn không dám động thủ. Nhưng Lâm Phóng… hắn thật sợ Lâm Phóng bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó rồi liều mạng với bọn họ. Còn về Nam Thiệm Bộ Châu, ha ha! Tam Thanh thì đi rồi, nhưng Hồng Quân vẫn còn, mà còn mạnh hơn so với trước đây, bọn họ đi xâm lấn địa bàn của Thiên Đình, là chê sống quá lâu, muốn tìm chết sao?
Quan Âm cũng nghĩ đến điểm này, thế là lông mày của nàng cũng theo đó mà nhíu lại. Vị trí địa lý hạn chế sự phát triển a! Vậy phải làm sao bây giờ? Thời gian càng kéo dài, cơ hội xem như càng nhỏ đi. Nhỡ người Côn Lôn trước khi thành thánh, vậy cơ hội của bọn họ lại càng thêm mong manh.
Như Lai càng nghĩ, cuối cùng quyết định thử trước một chút ở Bắc Câu Lô Châu. Cùng chết thì cùng chết vậy. Dù sao từ lúc bắt đầu hắn đã dự định như vậy. Hơn nữa nếu chọc giận Lâm Phóng, dẫn đến Yêu tộc xâm chiếm quy mô lớn ở Tây Ngưu Hạ Châu, vừa vặn có thể giúp bọn họ củng cố sự thống trị.
Quan Âm đi xuống chuẩn bị. Mà ở dưới chân núi. Lâm Phóng bày quán trà Đại Diêu, đã nhìn chằm chằm mấy ngày rồi. Không thu hoạch được gì hắn trở nên có chút nóng nảy.
“Hầu Ca, còn chờ sao?” “Đợi.” Lâm Phóng thở dài. Gãi đầu một cái, hắn bỗng nhiên vỗ vào ót một cái, nghĩ ra một chuyện thú vị.
“Hầu Ca, bằng không chúng ta lại sáng tạo một cái giáo phái mới đi.” Hầu Ca nghe xong thì ngơ ngác. Giáo phái? Ngươi đang nói đùa gì vậy? Hắn nhìn về phía Lâm Phóng nghi ngờ hỏi:
“Lâm Phóng huynh đệ, ta lão Tôn sao nghe không hiểu ngươi nói.” Lâm Phóng thì một mặt tự tin nói: “Hầu Ca, chúng ta phải có tự tin, hơn nữa ta cảm thấy giáo phái của ta phát triển nhất định sẽ rất tốt.” Hầu Ca vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc. Tại Tây Ngưu Hạ Châu sáng tạo một giáo phái mới, xác định sẽ không bị Phật môn nghiền chết sao?
Quỷ Xa lúc này mở miệng: “Phó giáo chủ, ngài đã nghĩ ra cái gì rồi sao?” Lâm Phóng gật gật đầu, hắng giọng một cái, rồi mới nói: “Giáo phái mà ta sáng lập đây, tên là Thiên Đạo Giáo, cúng phụng chính là Hồng Quân Đạo Tổ, giáo lý là thuận thiên tuân mệnh, tiếp nhận vận mệnh, thuận theo Thiên Đạo, làm một người bình thường ngoan ngoãn.” Quỷ Xa: “(“▔□▔) Phó giáo chủ, ngài nói những lời này có thích hợp không?” Trên thế giới này người không thuận theo Thiên Đạo nhất chính là ngài đấy đi? Ngài còn sáng tạo một cái giáo lý thuận theo Thiên Mệnh? Ngài nghiêm túc đó hả?
“Ôi! Như vậy mới có ý tứ thôi, ngươi có hay không cảm giác Phản Soa Manh?” “Ta chỉ cảm thấy Đạo Tổ biết được có khả năng sẽ đánh chết ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận