Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 615:: ngươi từ nơi nào đi ra?

"Chương 615: Ngươi từ nơi nào đi ra?"
"Kẻ này tương sinh tương khắc với Tôn Ngộ Không, trong đám người này, còn có một người có thể ngăn cản thiên mệnh của Tôn Ngộ Không, đó chính là hắn, hơn nữa kẻ này có duyên với Phật pháp sâu dày, ngươi hãy dạy dỗ hắn thật tốt, tương lai tiêu diệt Tôn Ngộ Không, sẽ nhờ vào nó."
Đại kiếp nạn Tây Du vẫn tiếp diễn, mà Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu là mấu chốt trong đó.
Chỉ cần giết được Tôn Ngộ Không, thì Phật môn của bọn họ sẽ còn hy vọng.
Như Lai tò mò đánh giá Lục Nhĩ Mi Hầu.
"Quả nhiên là tương sinh tương khắc với Tôn Ngộ Không, dáng vẻ giống nhau như đúc."
Lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu ngáp một cái, vẻ mặt không cam tâm nhìn Như Lai.
"Đầu trọc, ngươi là Như Lai?"
Như Lai: "..."
Quả nhiên, tính tình này cũng giống nhau y đúc.
Nếu không phải e dè thân phận, bây giờ hắn cũng muốn nói lại một câu: "Thì ta sao? Không phục thì nhào vô!!"
Nhưng hiển nhiên hắn không thể nói như vậy.
"Trước mặt Thánh Nhân tự nhiên là không làm giả được."
"À."
Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ nói một tiếng như vậy.
Sau đó, hắn liền nằm xuống đất, bắt chéo chân, bắt đầu bắt rận trên người, bắt được con nào liền ăn con đó.
Nhìn Như Lai mà gân xanh nổi lên.
Thật là buồn nôn!!
"Ngươi chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?"
Như Lai nén sự khó chịu trong lòng, nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu dừng động tác bắt rận, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó như nghĩ ra điều gì.
"À, Thế Tôn ở trên, nghiệt súc Lục Nhĩ Mi Hầu gặp qua Thế Tôn."
Như Lai: "..."
"Ta không nói cái này."
"Không phải cái này?"
Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui: "À, ta hiểu rồi, ngươi muốn ta cầu ngươi?"
Lần này Như Lai không đợi hắn nói tiếp, nói thẳng: "Ta muốn độ ngươi nhập Phật môn, tu chính quả."
Lục Nhĩ Mi Hầu ngoáy ngoáy tai.
"Tu chính quả?"
"Cần ngươi dạy sao?"
Hắn là Lục Nhĩ Mi Hầu, là Lục Nhĩ Mi Hầu có pháp thuật không truyền, đôi tai này của hắn có thể nghe được tất cả âm thanh trong thế gian, không kể khoảng cách, không kể cấm chế, chỉ cần hắn muốn nghe là nghe được.
Nhà ai có bí mật không truyền, hắn mà không biết?
Phật môn?
Khi hắn học Chưởng Thượng Phật Quốc, Như Lai còn chưa lên ngôi đâu.
Lục Nhĩ Mi Hầu giơ tay lên, một đạo phật quang tinh thuần sáng lên: "Nhìn đi, có phải Chưởng Thượng Phật Quốc chính thống của Phật môn ngươi không?"
Như Lai nhìn kỹ, mặt đầy im lặng.
Mẹ nó!! Đúng là nó thật.
Lúc này hắn mới nhớ ra thiên phú thần thông của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Như Lai nhìn về phía hai vị Thánh Nhân.
Chuẩn Đề cười ha ha: "Tu pháp mà không tu tâm, cuối cùng cũng uổng công, tu vi thần thông tuy quan trọng, nhưng cảnh giới cũng quan trọng không kém, ngươi hiểu rất nhiều, nhưng cũng biết lộn xộn, để bọn ta dạy ngươi, sẽ giúp ngươi đi trên con đường tu hành dễ dàng hơn một chút."
Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu nhìn Chuẩn Đề: "Ngươi tốt bụng muốn giúp ta?"
"Cũng là muốn ngươi đi giết Tôn Ngộ Không."
Lục Nhĩ Mi Hầu cười nhạo một tiếng: "Vậy thì ta là quân cờ bỏ đi."
"Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, hai vị Thánh Nhân chí cao vô thượng phương Tây, lấy đại kiếp làm bàn cờ, tiên phật làm quân cờ, kết quả lại tìm đến một quân cờ bỏ đi như ta, quả thực buồn cười đến cực điểm."
Trong đại điện vắng vẻ chỉ có tiếng chế giễu của hắn.
Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề không để tâm đến hơn thua, mặc cho Lục Nhĩ Mi Hầu xả hết bất mãn trong lòng.
Chờ Lục Nhĩ Mi Hầu xả giận xong.
Chuẩn Đề hỏi: "Vậy ngươi đồng ý hay không?"
Lục Nhĩ Mi Hầu gật đầu: "Đương nhiên đồng ý, ta có lý do gì mà từ chối chứ?"
Hắn cũng không muốn trở lại nhà tù kia.
Hơn nữa, nếu muốn đối phó với Tôn Ngộ Không, thì Phật môn phương Tây sẽ toàn lực giúp hắn tu hành, chuyện tốt như vậy người khác cầu còn không được.
Hắn nhìn Như Lai, chợt nghĩ đến điều gì, chế nhạo nói: "Như Lai, ta muốn ngươi giúp ta tu hành."
Như Lai: "???"
Hắn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Không hiểu vì sao Lục Nhĩ Mi Hầu lại nói như vậy.
Nhưng câu này nghe cũng không có vấn đề gì.
Thế là hắn gật đầu, nói: "Được, nếu ngươi có lòng, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Như Lai dẫn Lục Nhĩ Mi Hầu rời đi.
Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề thấy vậy, cũng coi như yên lòng.
Nếu không trộm được gà, thì bọn họ sẽ dùng thực lực cứng đối đầu, với nội tình của Phật môn, muốn đối phó một Yêu tộc, quả thực dễ như trở bàn tay...
Lúc này, trong Tử Tiêu Cung.
Vì dung hợp bảy thế giới, Hồng Quân lại bế quan, ông cần điều hòa liên hệ giữa bảy thế giới và đại lục Hồng Hoang, cũng cần giúp bảy thế giới trưởng thành, dâng hiến sức mạnh của mình.
Nhưng hôm nay ông bỗng nhiên xuất quan.
Hồng Quân gọi bốn vị Thánh Nhân, Lâm Phóng, và Bồ Đề đến.
Lâm Phóng một mặt buồn bực: "Lão tổ không đi ổn định, khai thông thế giới, gọi chúng ta đến làm gì?"
Nữ Oa suy nghĩ một chút: "Có lẽ là vì Thiên Đạo của các thế giới."
Nàng dung nhập thế giới vào trong hình Giang Sơn Xã Tắc, là cân nhắc đến việc ý chí thế giới có khả năng phản kháng, nên mới làm như vậy.
Nhưng ngoài nàng và Lâm Phóng ra, những người còn lại đều không có dư thừa thế giới để dung hợp.
Cho nên bọn họ dung nhập tự thân vào thế giới.
Làm như vậy, một khi Thiên Đạo thức tỉnh, thì không dễ khống chế.
Hồng Quân cũng không muốn hệ thống thế giới mà ông vất vả gây dựng, bị một đám Thiên Đạo không an phận làm hỏng.
"Vậy là định truyền thụ Thiên Đạo Kinh hoàn chỉnh?"
Lâm Phóng hai mắt sáng rực.
Đây chính là công pháp cấp cao nhất của tam giới, công pháp hợp đạo của Hồng Quân Lão Tổ.
Nữ Oa khẽ gật đầu: "Có lẽ là vậy."
Lâm Phóng càng hưng phấn hơn.
Nhưng ngay lúc này, ngực áo hắn khẽ nhúc nhích.
Lâm Phóng trong lòng cảm thấy có gì đó, cúi đầu xem xét.
Hắn nhìn thấy một cái đầu lâu lớn.
"Ngọa cái tào, đó là cái thứ gì?"
Lâm Phóng giật nảy mình, trực tiếp bắt món đồ đó ném ra ngoài.
Sau đó nghe thấy một tiếng hét thảm.
"Ui!!"
Ân? Giọng này có vẻ quen quen?
Lâm Phóng nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện lại là Ngư Tiểu Lộ.
"Ngươi, ngươi từ đâu ra vậy!!"
Hắn hoảng sợ hết hồn.
Hắn hoàn toàn không phát giác ra trên người mình có thêm một con cá, cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ dẫn nó vào.
Ngư Tiểu Lộ từ dưới đất bò dậy, xoa xoa mông, hướng về Lâm Phóng cười một cái, hết sức đắc ý nói: "Ta đây là học được thuật ẩn thân của cha ta, lợi hại lắm nha."
Lâm Phóng: "..."
"Lợi hại cái chân con bà ngươi, ngươi có biết đây là nơi nào không?"
"Ngươi lại đi theo rồi."
Tâm tình của hắn bây giờ thật đúng là "ngọa tào" luôn.
Đây chính là Tử Tiêu Cung, là ai muốn vào cũng vào được sao?
Chờ một chút, Hồng Quân Lão Tổ thấy người ngoài vào, không vui mà nấu Ngư Tiểu Lộ, hắn đi tìm ai mà nói đây?
Còn Tam Thanh nhìn Ngư Tiểu Lộ, vẻ mặt nghi hoặc.
Thái Thượng Lão Quân hỏi: "Vị này là..."
Lúc này Lâm Phóng mới kịp phản ứng, vẫn chưa giới thiệu.
"Đây là con gái của Côn Bằng, là bạn của ta ở Linh Đài Sơn, Ngư Tiểu Lộ."
"Tiểu Lộ, con chào hỏi mấy vị Thánh Nhân."
Ngư Tiểu Lộ ngoan ngoãn cúi người chào Tam Thanh, trong miệng ngọt ngào gọi: "Tiểu Lộ chào chư vị Thánh Nhân ạ."
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở.
"A, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, ta hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận