Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 499:: rời đi Nam Thiệm Bộ Châu

Chương 499: Rời khỏi Nam Thiệm Bộ Châu
Vương Thái Thường nằm rạp trên mặt đất, nghe từng tiếng xung phong nhận việc muốn giúp hắn nuôi lão bà, khóe miệng của hắn cũng giật giật.
“Ta... Ta cảm thấy ta vẫn còn cứu được, cứu...” Đông!
Một chân lặng lẽ giẫm lên đầu hắn, đem mấy chữ cuối cùng của hắn giẫm ngược vào bụng.
Chủ nhân bàn chân kia, Tư Mã Thiên, lúc này đang một mặt bi phẫn.
“Vì Vương huynh, chúng ta không thể để lũ mọi rợ kia đắc được, vì thiên hạ thương sinh, vì để bệ hạ thay đổi chủ ý, mọi người hôm nay hãy xả thân.” “Xả thân xả thân!” “Xả thân xả thân!” Từng tiếng vang lên.
Vệ Thanh nhìn Tư Mã Thiên càng lúc càng nhập vai, lặng lẽ lắc đầu.
Lúc này, Hán Võ Đế bỗng lên tiếng: “Làm càn!! Các ngươi còn tưởng nơi này là triều đình sao?” Giọng của hắn rất lớn, một câu liền trấn trụ toàn trường.
Văn võ bá quan đều nhìn về phía hắn.
Hán Võ Đế uy nghiêm nhìn quanh một lượt, lời lẽ thấm thía nói: “Ta hiểu các vị cũng vì thiên hạ thương sinh suy nghĩ, không muốn đại Hán có bất kỳ rung chuyển nào.” “Nhưng pháp là pháp, trẫm nếu không trừng trị bọn họ, tức là không tuân thủ pháp luật.” “Nếu trẫm không lấy thân làm gương thì thiên hạ sắp thành nơi phạm pháp.” “Thực tế thì trẫm đưa ra quyết định này cũng rất đau lòng, cũng do dự rất lâu, nhưng vì thiên hạ thương sinh, vì đại cục, trẫm chỉ có thể nhẫn đau mà hạ lệnh.” “Trẫm cũng rất thống khổ.” Lời của Hán Võ Đế nói thật tình cảm.
Nhưng Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên, Vệ Thanh khóe miệng cũng không khỏi giật giật.
Nếu như không phải bọn họ biết Hán Võ Đế đang diễn kịch, nhất định sẽ bị cái diễn xuất tinh xảo kia lừa qua.
Bệ hạ lòng dạ thâm sâu, thật đáng sợ!!
Mà những bá quan khác không rõ sự tình thì lại vô cùng cảm động.
Thì ra bọn họ đã hiểu sai.
Bệ hạ lại đau khổ như vậy!!
Quá thất trách.
Là quan viên, phải vì bệ hạ giải quyết nỗi lo, hiện tại không những không thể giúp bệ hạ gỡ rối mà còn hiểu lầm bệ hạ!!
Trong lòng bá quan bỗng dâng lên từng tia hổ thẹn.
Hán Võ Đế bày ra một bộ biểu hiện thiên hạ đều say mình ta tỉnh táo.
“Khanh các ngươi lui trước đi.” “Trẫm mệt rồi.” Sau khi nói xong câu đó, hắn liền duy trì biểu tình đó mà không nói thêm gì.
Bá quan cảm thấy nhất định phải nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt bệ hạ, bọn họ cũng không thể mở miệng.
Quân nhục thần tử.
Huống chi, bọn họ đã thất trách như vậy.
Thế là, bá quan nhao nhao lui ra khỏi đại điện, hai tên hộ vệ khiêng Vương Thái Thường đi.
Tư Mã Thiên vẫn ở bên cạnh dặn dò: “Ta với Vương Thái Thường là hảo hữu chí giao, các ngươi nhất định phải cẩn thận đưa hắn đến thái y viện, để thái y giỏi nhất chẩn trị, nhất định phải giữ lại mạng sống cho lão hữu ta.” Bọn hộ vệ đều cảm động trước tình bạn của Tư Mã Thiên và Vương Thái Thường.
Một người trong số họ nói: “Xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa Thái Thường đi.” Tư Mã Thiên rất vui mừng.
Lúc này, Vương Thái Thường đang giả vờ hôn mê cũng giật giật khóe miệng.
Nếu như không phải hiện tại toàn thân đau nhức, hắn đã hận không thể đứng lên cho Tư Mã Thiên một trận, để Tư Mã Thiên nếm thử nắm đấm của hắn.
Nhưng hắn không thể.
Cứ như vậy, Vương Thái Thường bị mang đi.
Trong triều đình chỉ còn Hán Võ Đế, Vệ Thanh, Đông Phương Sóc và Tư Mã Thiên.
Hán Võ Đế: “Hôm nay các ngươi biểu hiện cũng không tệ.” Đông Phương Sóc: “Chủ yếu là bệ hạ bày mưu tính kế, quyết thắng nghìn dặm, chúng ta chẳng qua là tuân theo kế hoạch của bệ hạ mà làm.” Tư Mã Thiên: “Đông Phương huynh nói chí phải.” Vệ Thanh liếc nhìn hai người một cái.
Hắn cười nói: “Vậy bệ hạ, ngài thấy quân phí này thế nào?” Hán Võ Đế: “Đương nhiên không thể thiếu của ngươi, nhưng trước đó, ngươi vẫn cần phải hoàn thành nốt công việc còn dang dở.” Vệ Thanh tự nhiên hiểu ý của bệ hạ.
Chuyện chùa miếu không phải một sớm một chiều là có thể diệt trừ sạch sẽ, thế gia lại càng rễ sâu giao nhau.
Muốn thật sự lấy được khoản quân phí kia, hắn còn cần nỗ lực hơn chút nữa.
“Thần biết.” Hán Võ Đế rất hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Vậy các ngươi lui trước đi, nhớ kỹ phải làm tốt mọi việc, sau này chúng ta sẽ xuất phát đến Tây Vực.” Ba người rời khỏi đại điện.
… Mấy ngày kế tiếp, các chùa chiền của Phật giáo ở Đại Hán đều bị niêm phong.
Mười mấy vạn hòa thượng đều bị sung quân.
Số tiền bị điều tra ra thì nhiều đến mức khiến văn võ bá quan đều phải câm lặng.
Đại cục đã định, những thế gia đại tộc bị tịch biên kia, tường đổ mọi người đẩy, không ai dám đứng ra nói giúp họ.
Lâm Phóng sớm đã liệu đến chuyện này.
Tần Hoàng Hán Võ.
Có thể sánh ngang với Tần Thủy Hoàng, vị thiên cổ nhất đế Hán Võ Đế, đối phó với cảnh tượng này thật quá dễ dàng.
Mà Thái Ất Chân Nhân trong thời gian này cũng rất vui vẻ.
Phật giáo bị Đại Hán đuổi ra khỏi cửa, đồng dạng ảnh hưởng đến thái độ của các tiểu quốc khác ở Nam Thiệm Bộ Châu với Phật giáo, bọn họ tự nhiên không dám giống Đại Hán đuổi Phật giáo, nhưng Xiển giáo muốn đối phó với Phật giáo thì bọn họ cũng sẽ không quản.
Thái Ất Chân Nhân thừa cơ ép đủ kiểu với Phật giáo.
Nhân lúc ngươi bệnh mà đòi mạng ngươi.
Phật giáo liên tục bại lui, về cơ bản đã rút lui khỏi Nam Thiệm Bộ Châu.
Lâm Phóng thấy đại cục đã định, cũng dự định rời Đại Hán.
Hắn định về Hoa Quả Sơn.
Nhưng trước khi đi, Thái Ất Chân Nhân đột nhiên tìm đến hắn, đồng thời ném cho Lâm Phóng cành ô liu, chỉ cần hắn gật đầu, thì việc lăn lộn ở Xiển giáo cũng không khó.
Nhưng Lâm Phóng đã từ chối.
Dù sao hiện tại hắn ở Tiệt giáo đang rất tốt, không cần phải sang Xiển giáo.
Thái Ất Chân Nhân cũng không miễn cưỡng, thất vọng rời đi.
Dương Thiền thu dọn đơn giản một chút, sau đó cùng mấy vị công chúa cáo biệt, cầm theo một đống lớn quà tặng, cùng Lâm Phóng và Hầu Ca rời khỏi kinh thành.
Lúc xuất phát, Hán Võ Đế tự mình ra đưa tiễn.
Vệ Trường Công Chúa có chút luyến tiếc nhìn Lâm Phóng.
Nàng cảm thấy ở chung với Lâm Phóng rất vui, hắn luôn có rất nhiều lý luận cổ quái.
Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hắn vẫn phải đi.
Ngoài Vệ Trường Công Chúa ra, trong đội tiễn biệt còn có một người rất không nỡ, chính là Bình Dương Công Chúa.
Nàng vốn là fan hâm mộ của Lâm Phóng.
Đáng tiếc Lâm Phóng vừa tới chưa được hai ngày đã phải đi, nàng không có cơ hội gặp Lâm Phóng lần nào, tâm trạng đương nhiên không tốt.
Cứ như vậy, ba người bọn họ rời đi trong ánh mắt đưa tiễn của bá tánh kinh thành, mang theo đám mây bay đi.
Trên đường đi, Hầu Ca tò mò hỏi: “Lâm Phóng huynh đệ, sao ngươi biết Phật môn nhất định sẽ lén lút kiếm tiền?” Câu này làm Lâm Phóng khó xử.
Hắn không thể nói vì hậu thế có nhiều lần diệt Phật mà đoán được chứ.
Kết quả là, hắn chỉ có thể bịa ra một lý do.
“Ta cũng chỉ là đánh bừa thôi.” “Phật môn ở Tây Ngưu Hạ Châu dát vàng trên đường, đến Nam Thiệm Bộ Châu lại thanh tâm quả dục, đến cả thịt cũng không ăn, thật sự quá khả nghi.” Dương Thiền cũng gật gù như đồng tình.
“Điều đó cũng đúng.” “Ở Tây Ngưu Hạ Châu, Phật giáo có địa vị cao thượng, ngay cả mấy quốc vương kia cũng không dám bất kính với hòa thượng.” “Bọn họ đến Nam Thiệm Bộ Châu, địa vị bỗng nhiên thấp đi, tự nhiên sẽ không chịu được, sẽ có những hành động gì đó cũng hợp tình hợp lý.” “Thì ra là thế.” Hầu Ca hiểu ra, vẻ mặt giễu cợt nói: “Phật môn giảng nhân từ, kị sát sinh, khuyên người thoát khỏi tham sân si, kết quả chính mình lại lún sâu vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận