Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 600:: tham lam, thật sâu tham lam

Chương 600: Tham lam, thật sự tham lam
Giờ khắc này, Lâm Phóng cảm nhận được sinh mệnh vô giá.
Ô ô ô, quá vô giá!!
Tiền của ta a.
Lúc đầu hắn đã thiếu tiền, hiện tại ngược lại hệ thống chơi một chiêu này, rõ ràng là đang hố hắn, hố đến hắn mình đầy thương tích.
Lâm Phóng cảm thấy chẳng còn yêu gì nữa.
“Ngươi cái tên này!!”
Trong lòng hắn lửa giận muốn bùng nổ.
Mà hệ thống không hề hoảng hốt.
“Dù sao ngươi cũng không có cách nào bắt ta, tức giận thì có ích gì? Có sức thì đi kiếm tiền đi.”
Lâm Phóng: “......”
Hệ thống này đơn giản là còn tiện hơn hắn.
Làm loại chuyện này, thế mà một chút áy náy trong lòng đều không có.
Quả nhiên không phải người.
Nữ Oa Nương Nương và Cần Bồ Đề lúc này thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lâm Phóng.
Lần này rõ ràng kiếm được một khoản lớn, sao cảm giác Lâm Phóng nhóc con này không có chút vui vẻ nào vậy?
“Lâm Phóng, ngươi lần này đi qua rốt cuộc gặp phải cái gì?”
Nữ Oa Nương Nương hỏi, đánh gãy sự phẫn nộ của Lâm Phóng.
Lâm Phóng lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm tình: “Xem như đụng phải một thế giới xui xẻo đi.”
Sau đó hắn kể lại sự tình đại khái một lần.
Nữ Oa Nương Nương nghe vậy, hai mắt trong nháy mắt sáng rực lên.
Trong mắt bùng lên ánh lục thăm thẳm.
Tham lam!! Vô tận tham lam.
“Lại là một gốc linh trân tuyệt thế không thua gì Hỗn Độn Thanh Liên, hơn nữa còn cưỡng ép thôn phệ một thế giới còn đang thai nghén để hoàn trả tự thân, lấy tự thân làm nền tảng để một lần nữa ngưng tụ thế giới, trách không được những lá cây này sẽ trở thành hạt giống thế giới.”
Nữ Oa Nương Nương cảm khái.
Cần Bồ Đề cũng vuốt râu, nheo mắt lại.
“Đúng vậy, tốt biết bao một gốc linh trân a.”
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra ý tứ của đối phương.
Nhưng sau đó Nữ Oa Nương Nương lại nhíu mày.
“Bất quá cái đồ chơi này uy lực chắc chắn không nhỏ, bằng vào thực lực của hai ta tùy tiện đi qua nói không chừng sẽ lật thuyền.”
Còn Cần Bồ Đề thì hơi bất ngờ: “Không thể nào, đồ chơi kia nếu thật sự nguy hiểm như vậy, thì Lâm Phóng nhóc con này đã làm sao mà lột trọc nó được?”
Nữ Oa Nương Nương khoát tay nói: “Hắn không giống bình thường, ngươi không cần để ý đến hắn.”
Nàng có chút hiểu rõ thân phận của Lâm Phóng.
Dù sao loại tồn tại không nằm trong khống chế của thiên đạo này, chỉ có mấy tình huống kia, tùy tiện đoán một cái thì cũng tám chín phần đúng.
Cần Bồ Đề ngẩn người.
Nhưng hắn cũng nghĩ Lâm Phóng không giống bình thường.
“Điều này cũng đúng.”
“Vậy bây giờ chúng ta có nên tìm người giúp không?”
Nữ Oa Nương Nương thở dài nói: “Ta thì lại muốn nuốt một mình, nhưng đồ chơi này thật sự một mình chiếm không được.”
Dù sao đối phương tuy là cái cây, nhưng có thể thôn phệ cả một thế giới, so ra chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.
Hơn nữa đối phương có thế giới chi lực bảo hộ, không sợ hỗn độn.
Còn bọn họ thì khác.
Bọn họ ở trong Hồng Hoang là Thánh Nhân.
Nhưng khi ra khỏi Hồng Hoang, thì thật sự chỉ như con kiến có chút lực lượng cường đại.
Thế là, trong Tử Tiêu Cung, Thông Thiên Giáo Chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân đều tới.
Ba người nghe được mục đích của Nữ Oa thì giật mình, sau đó từng người một bắt đầu lộ rõ vẻ tham lam.
Tham lam.
Đặc biệt tham lam.
Nhất là sau khi nhìn thấy Nữ Oa biểu diễn lá xanh, thì lại càng tham lam hơn.
Đây quả thực là muốn kiếm một khoản lớn đây mà.
Bảy thế giới!!
Cho dù một người một cái, vậy cũng đủ chia.
Không chỉ vậy, còn tặng kèm một cây đại thụ linh trân tuyệt thế cùng lực lượng thế giới dồi dào, chỉ cần lấy được cây này, thì cái gì Tây Phương Nhị Thánh, đều chỉ là tép riu.
Thế là, ba người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đến Linh Đài Sơn.
Thế nhưng mới đến, bọn họ đã lại gặp vấn đề.
Cái hỗn độn chi khí ăn mòn này thật sự quá lợi hại, khiến cho bọn họ không dám đi quá xa.
Nhưng Cần Bồ Đề lại không dám để Linh Đài Sơn quá xa Hồng Hoang.
Thông Thiên Giáo Chủ chống đỡ toàn thân linh lực thở hổn hển từ trong hỗn độn đi về.
Hỗn độn này đơn giản còn hung hãn hơn Nhược Thủy.
Hắn bất quá là đi ra một chút xíu mà suýt chút nữa không về được, toàn thân linh lực có chút cạn kiệt, thật đáng sợ.
Với cái trạng thái này đến gần gốc cây kia cũng khó khăn, huống chi là chặt nó.
Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đều ủ rũ.
Đã biết có bảo bối thì làm sao có thể tay không mà về?
Phải nghĩ cách mới được?
Sau đó ánh mắt của Thái Thượng Lão Quân nhìn về phía Lâm Phóng.
“Nhóc con ngươi làm sao ở trong hỗn độn ra vào tự nhiên vậy?”
Lâm Phóng cười hắc hắc, nói “Có lẽ là đi nhiều quá nên ta đã thích ứng với hỗn độn chi khí rồi, dù sao ta đi vào không sao, trước đây còn phải hư hóa, hiện tại ngay cả hư hóa cũng không cần.”
Hắn còn cố ý phô trương một chút.
Ngay trước mặt mọi người, trực tiếp đi vào trong hỗn độn.
Hỗn độn chi khí vô tận chồm lên, trực tiếp bao hắn thành cái bánh chưng.
Sau đó những hỗn độn chi khí kia trong chớp mắt biến mất.
Mắt Thái Thượng Lão Quân hơi trừng lớn, hắn nhạy cảm nhận ra hỗn độn chi khí kia không phải biến mất đơn giản như vậy, mà là bị Lâm Phóng hấp thụ, nhưng hắn lại không có một chút dấu hiệu đồng hóa nào.
Kẻ này quả nhiên đáng sợ như vậy, vậy mà có thể hấp thụ hỗn độn chi khí.
“Thực ra thì vẫn có cách.”
Lâm Phóng bỗng nhiên lên tiếng.
Đám người lập tức bị hắn hấp dẫn sự chú ý.
“Cách gì?” Thông Thiên Giáo Chủ càng kích động.
Lâm Phóng giải thích: “Trong hỗn độn ấp ủ ra thế giới, mà có thể sánh ngang với hỗn độn chi khí chính là thế giới chi lực.”
Nghe câu nói này của hắn, mọi người đều thất vọng.
Thế giới chi lực nào có dễ kiếm như vậy.
Nhưng Nữ Oa Nương Nương thì hai mắt sáng rực lên, nàng nhìn Lâm Phóng, trong mắt tràn đầy tham lam.
Lâm Phóng rụt cổ lại.
“Nương nương, ngài đừng nhìn ta.”
“Chỗ ta chỉ có chút xíu, căn bản không đủ dùng, đến lúc đó mà ép khô thì thế giới bé nhỏ đáng thương của ta cũng hết luôn.”
Lúc này Nữ Oa Nương Nương mới thu lại ánh mắt, một mặt thất vọng.
Tam Thanh cũng nhìn sang.
Nhưng nghe Lâm Phóng nói vậy, cũng đều thất vọng.
Cần Bồ Đề lại càng bồi thêm: “Ngươi như vậy không được rồi, quá nhỏ, còn chưa đủ nhét kẽ răng, mà lại thời gian quá ngắn.”
Lâm Phóng: “......”
Không được? Quá nhỏ? Còn thiếu?
Ngọa Tào, các ngươi có ý gì?
Hắn bỗng nhiên muốn tan luôn.
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nghĩ đến một người, chỗ của hắn nhất định có thế giới chi lực.
Hơn nữa nhất định là nhiều.
Còn to hơn nữa.
Còn bền bỉ.
“Hay là chúng ta tìm Đạo Tổ đi.”
Trong mắt Lâm Phóng lóe lên sự tham lam, điên cuồng.
Những người khác nghe thấy câu nói này của hắn, đầu tiên là ngẩn người, nhưng sau đó ánh mắt từng người một lại sáng lên ánh lục, điên cuồng, tham lam, kích động.
Thế là họ lại trở về Tử Tiêu Cung.
Nhưng nhìn cánh cửa lớn trước mắt, bốn vị Thánh Nhân, một vị bán thánh, một người xuyên việt, không một ai dám gõ cửa.
Dù sao từ khi Thiên Đình thành lập thì Hồng Quân liền không quản sự, hắn ở trong Tử Tiêu Cung bế quan, vẫn luôn bế đến giờ.
Lúc này mà quấy rầy hắn, nhỡ đâu Hồng Quân lần này tính khí không tốt.
Đây không phải xong đời sao?
Nhưng không gọi thì cũng không được, đến đều đến rồi, hơn nữa tiền tài làm động lòng người mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận