Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 685:: kịch bản quá ma huyễn

Chương 685: Kịch bản quá ảo diệu
Lâm Phóng im lặng một hồi, nhưng hắn tra tấn lúc này mới bắt đầu. Ôm chưa được bao lâu, Trư Bát Giới liền buông Thường Nga ra, ánh mắt vẫn cứ ẩn ý đưa tình: “Thường Nga muội muội, nàng ở Nguyệt Cung nhất định cô đơn lắm, ta dẫn nàng đến Thiên Hà, đi mở thuyền lớn.”
Thường Nga cũng ẩn ý đáp lại: “Đều nghe Thiên Bồng ca ca.”
Sau đó Trư Bát Giới liền nắm tay nhỏ của Thường Nga, nhảy nhót rời đi.
Khung cảnh xung quanh còn biến thành một biển hoa.
Lâm Phóng: “……”
Một tên mập kéo một mỹ nữ nhảy nhót trong bụi hoa. Cảnh tượng này còn cay mắt hơn lúc nãy!!
Sau đó hai người cứ thế nhảy, biển hoa theo đó nở ra, nhảy đến Thiên Hà. Vừa đến Thiên Hà, hai người thấy một tiểu tướng vội vàng chạy đến, thái độ cung kính khom người chào:
“Gặp qua tướng quân.”
Trư Bát Giới đi lên liền cho một cước:
“Đồ vô dụng, sao giờ này mới ra đón.”
“Tiểu nhân biết sai rồi.”
Tiểu tướng lập tức cúi đầu xin lỗi.
Trư Bát Giới lúc này mới coi như hết giận, sau đó kéo Thường Nga vào thuyền lớn trên Thiên Hà.
Tiểu tướng kia liếc nhìn dáng người của Thường Nga, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Lâm Phóng thấy cảnh này thì ngây người. Bởi vì tiểu tướng kia tuy dáng dấp bình thường, nhưng không hiểu sao hễ vừa nhìn thấy mặt hắn, trong lòng Lâm Phóng liền hiện lên khuôn mặt của Dương Tiễn. Hai người giống nhau như đúc. Nhưng khuôn mặt cao cường của Dương Tiễn, trong suy nghĩ của Trư Bát Giới lại bình thường đến thế.
Trư Bát Giới đúng là to gan muốn chết mà. Nếu như bị Dương Tiễn thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ đánh hắn một trận.
Chuyện tiếp theo… Khụ khụ!! Có chút không nên cho trẻ con xem. Lâm Phóng lập tức đổi cảnh khác. Quá cay mắt. Cái tên heo này trong đầu nghĩ toàn thứ gì vậy?
Khi Lâm Phóng tiến vào huyễn cảnh của Sa Hòa Thượng, hắn phát hiện mình xuất hiện trên một chiến trường. Trên trời mây khói bốc lên, mây đen dày đặc, đúng là một cảnh Hỗn Độn. Vô số yêu tà tàn phá bừa bãi trên mặt đất, thiên binh thiên tướng từng người dũng cảm giết địch. Đây là Thiên Đình và Yêu Quốc khai chiến?
Sa Hòa Thượng đâu? Lâm Phóng nhìn quanh một lượt. Sau đó ở nơi chiến đấu kịch liệt nhất, hắn thấy Sa Hòa Thượng. Lúc này Sa Hòa Thượng mặc nhung trang, toàn thân đẫm máu, tay cầm một thanh bảo kiếm sáng loáng, dưới chân đã đầy xác yêu quái. Hắn như một chiến thần, ra vào chiến trường tự nhiên, giết ra bảy vào bảy.
“Gã này lại muốn làm đại tướng, lập công trên chiến trường.” Lâm Phóng nghĩ một hồi, cảm thấy cũng hợp lý. Dù sao trước kia Sa Hòa Thượng cũng chỉ là một quyển rèm đại tướng, danh là đại tướng, thực tế chỉ là người cuốn rèm. Mà bản sự của Sa Hòa Thượng cũng không hề yếu, để người như vậy làm việc này, có chút phí người tài, cũng khó trách Sa Hòa Thượng sẽ có huyễn tưởng này.
“Tên tặc kia, chết đi!!” Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Lâm Phóng.
Tôn Ngộ Không!! Hầu Ca cũng mặc nhung trang. Một gậy kim cô vung vẩy gọi là đẹp mắt, đánh về phía Sa Hòa Thượng.
Sa Hòa Thượng vung trường kiếm lên đỡ, sau đó tùy tiện hất một cái đã hất văng Hầu Ca đi xa.
Lâm Phóng: “…”
Huyễn tưởng của Sa Hòa Thượng còn quái hơn cả Trư Bát Giới. Sa Hòa Thượng bay lên, cười đắc ý: “Hừ, ta tưởng ai, hóa ra là con khỉ nhà ngươi, ngươi lại dám xâm phạm Thiên Đình, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của Thiên Đình không thể xâm phạm.” Vừa nói, hắn vừa lao về phía Tôn Ngộ Không.
Hai người đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng Tôn Ngộ Không bị Sa Hòa Thượng đánh bay ra ngoài. Sa Hòa Thượng tiến lên bắt lấy Tôn Ngộ Không. Ngay sau đó, đại quân Yêu tộc thấy lão đại bị bắt thì binh bại như núi đổ.
Cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi.
Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế nhìn Tôn Ngộ Không đang quỳ phía dưới mà cười lớn: “Tốt, tốt lắm, Sa Ái Khanh thật là ái tướng của ta, cái chức thống lĩnh quân canh giữ Nam Thiên Môn này cho ngươi.”
Sa Hòa Thượng mặt mày hớn hở, lập tức quỳ xuống trung thành:
“Tạ Bệ Hạ.”
Lúc này Hầu Ca cũng mở miệng: “Sa Ngộ Tịnh đúng là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”
“Hôm nay lão Tôn ta bị bắt cam chịu thua, các ngươi muốn chém giết, muốn xẻ thịt tùy ý.”
Ngọc Đế thấy hắn còn dám phách lối: “Lôi xuống giết.”
Sa Hòa Thượng lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Bệ Hạ, khoan đã.” Hắn vừa mở miệng, tất cả ánh mắt của tiên gia xung quanh đều dồn vào hắn, Ngọc Đế cũng hứng thú nhìn hắn, ngay cả hai thiên binh tiến lên kéo người cũng ngừng bước.
Lời nói của Sa Hòa Thượng có tác dụng đến vậy sao? Sau đó Sa Hòa Thượng nói ra: “Bệ hạ, ta và con khỉ này tâm tâm tương ý, mong bệ hạ nể tình ta tha cho hắn một mạng, để ta đưa hắn về dạy dỗ cẩn thận, ta tin chắc hắn sẽ rửa tâm đổi tính, thêm một thành viên mãnh tướng cho Thiên Đình ta.”
Lâm Phóng: “…” Hắn cạn lời thật rồi. Nội dung cốt truyện này thật sự quá ảo diệu, hắn cũng không biết nên cạn lời thế nào.
Nhưng mà Ngọc Đế lại đồng ý, mà Hầu Ca còn một mặt cảm kích nhìn Sa Hòa Thượng. Chuyện này... Lâm Phóng lại yên lặng rút lui khỏi huyễn cảnh này.
Tuy nhiên lúc này Lâm Phóng đã hiểu rõ nguyên lý vận hành của hắn hóa tự tại đại pháp. Kinh văn là thủ đoạn mà hắn dùng để mê hoặc sinh linh, người nghe kinh văn sẽ lâm vào huyễn cảnh, bị hút vào trong hắn hóa tự tại thiên của hắn, sau đó sống mơ mơ màng màng ở bên trong. Một khi trúng chiêu, muốn giải khai là vô cùng khó khăn. Nhưng may mắn là Lâm Phóng đã hiểu ra. Hắn trực tiếp tiếp xúc với hắn hóa tự tại thiên của mình, giúp hai người giải khai thuật pháp. Nhưng khi vừa tỉnh lại, hai người vẫn có chút chưa thích ứng, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Lâm Phóng thì đã mở to mắt. Nhưng sau đó, hắn thà rằng mình không có mắt. Vì trước mặt hắn, đang đứng một người.
Ma La. Ma La rất hứng thú đánh giá Lâm Phóng: “Chân thân của ngươi là gì, ta vậy mà không thấy chút tương lai nào của ngươi?”
Lâm Phóng: “Hả? Ta không nói cho ngươi.” Nhất thời hắn không kịp phản ứng, dù sao hắn vẫn còn đang mộng mị.
“Khi nào ngươi nghĩ thông thì lại nói.”
Lâm Phóng đảo mắt, nói: “Ngài chắc không xuống tay giết một tiểu nhân vật như ta chứ?”
Ma La kỳ lạ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Tiểu nhân vật? Thân ngươi ở cảnh giới bán thánh, lại xuất hiện trên con đường người thỉnh kinh, nếu ta đoán không nhầm, ngươi chắc là Lâm Phóng.”
“Nếu ngươi là tiểu nhân vật, vậy thì người đại nhân vật trong tam giới cũng không nhiều.”
Ngọa tào, quên mất vấn đề này!! Lâm Phóng vẫn thích tư duy của một tiểu nhân vật, nhưng bây giờ hắn thật sự không còn nhỏ nữa.
“Hắc hắc, ngài xem ta... Đại ca, ta sai rồi, xin tha mạng.”
Lâm Phóng trực tiếp quỳ xuống. Gọi là dứt khoát. Dù sao tình thế bây giờ nguy cấp, hắn không đánh lại Ma La. Ma La ngược lại không ngờ Lâm Phóng lại dứt khoát đến vậy, hỏi: “Phong thái đại nhân vật của ngươi đâu rồi?”
Lâm Phóng liếc mắt: “Ta nếu có phong thái đại nhân vật, thì đâu đến mức phải sống thế này, ta có thể có được hôm nay là nhờ mặt dày thôi.”
“Người chỉ có vô sỉ tới cùng, mới phát hiện mình cái gì cũng làm được.”
Quy củ? Quy củ là cái rắm gì!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận