Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 858:: chờ không nổi Ngọc Đế

Chương 858: chờ không nổi Ngọc Đế Tôn Ngộ Không giấc ngủ này chính là ròng rã ba tháng. Mà ba tháng này, Yêu tộc liền ngoan ngoãn ở Bắc Câu Lô Châu đợi, không có chút nào một chút xíu đắc ý sau chiến thắng, thậm chí Yêu Quốc nội bộ Yêu tộc cũng đều có chút tinh thần hoảng hốt. Đây cũng là đặc điểm của Yêu tộc. Sùng bái cường giả. E ngại cường giả. Nhưng khi cường giả này ngã xuống, bọn chúng sẽ rất không có cảm giác an toàn. May mắn cường giả Yêu tộc không chỉ một, có Lâm Phóng ở đây, nội bộ Yêu tộc tạm thời còn chưa loạn được. Điểm này Quân Đại Lực nhìn rất rõ ràng. Lâm Phóng luôn miệng nói hắn không phải cường giả, nhưng toàn bộ Yêu tộc đều coi hắn là cường giả. Chí cường giả!! Yêu tộc chỉ có hai chí cường giả. Quân Đại Lực đối với Yêu tộc như vậy càng thêm hiếu kỳ. Suy nghĩ của hắn có chút bay bổng. Hắn đang suy nghĩ thì quỷ xa chẳng biết lúc nào đã tìm được hắn. Quân Đại Lực giống như cũng không ngoài dự kiến, thậm chí thái độ cũng không khiêm tốn, chỉ là lễ phép gật đầu, hỏi: “Có việc?”
“Không có việc gì.”
Một trận trầm mặc. Quỷ xa mở miệng: “Ngươi hẳn không phải là hắn.”
Quân Đại Lực bỗng nhiên cười: “Nếu ta là hắn, còn cần phải đi theo sau mông Lâm Phóng?”
“Dùng lời của Lâm Phóng......”
Hắn suy nghĩ một chút. “Quyền đả Nam Sơn tiểu ô quy, chân đá Bắc Hải Tôn Ngộ Không?”
“Vậy ngươi có khả năng đánh không lại.”
Quỷ xa trả lời một câu. Sau khi nói xong, lời nói của nàng xoay chuyển: “Thật hâm mộ các ngươi, cho dù chết Thất Thất Bát Bát, rất nhiều năm sau liền lại gió xuân thổi lại mọc.”
“Đó cũng không phải là Thất Thất Bát Bát, bất quá ta quả thật có thể sinh.”
Quân Đại Lực trả lời một câu ý nghĩa không rõ nói. Suy nghĩ của hắn bay theo. Tại rất nhiều năm trước kia, có một cái không phải hắn, gặp một cái yêu rất mạnh. Khi đó Yêu tộc là con cưng của thế giới này. Thế giới liền ở trong tay bọn chúng. Và nếu như không có gì ngoài ý muốn, bọn chúng sẽ thống trị lâu dài. Nhưng tình huống không phát triển như bọn chúng tưởng tượng, trong từng trận đại chiến thế cục của Yêu tộc bắt đầu chuyển biến xấu. Cho dù mỗi một yêu trong bọn họ đều liều mạng muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng Yêu tộc tựa như một lão già sắp mục nát, không thể tránh khỏi nghênh đón khoảnh khắc tàn lụi. Mà trong trận chiến này, cái không phải hắn kia đã chứng kiến rất nhiều. Hắn chứng kiến Yêu Hoàng vẫn lạc, Yêu Thần rời đi, hỏa chủng của Yêu tộc kéo dài. Cuối cùng hắn tùy tùng Đông Hoàng Thái Nhất mà chiến. Đó là trận chiến cuối cùng. Thảm liệt vô cùng. Đông Hoàng Thái Nhất vẫn lạc, không trở ngại Tổ Vu vẫn lạc, vô số Đại Vu cùng cường giả Yêu tộc vẫn lạc. Hắn, bọn họ đều chết trong trận chiến này. Hắn là đệ nhất gốc khuẩn trên thế gian. Hắn có thể hóa thân ngàn vạn. Nhưng khi ngàn vạn khuẩn chủng vẫn lạc, hắn tựa như là thiên đao vạn quả. Nhưng hắn vẫn kiên trì đến cuối cùng, cuối cùng của cuối cùng, hắn bồi Đông Hoàng Thái Nhất đi đến đoạn đường cuối. Mà bây giờ hắn không phải hắn. Chỉ là phân thân. Tựa như là những phân thân mà hắn tách ra. Sau khi bản thể ngã xuống, phân thân này của hắn cũng nguyên khí đại thương, hắn mất rất nhiều thời gian khôi phục, mất rất nhiều thời gian tìm lại ký ức trước đây, sau đó khi hắn cảm thấy sẽ trốn ở dưới mặt đất này quãng đời còn lại thì hắn đụng phải Lâm Phóng. Lâm Phóng xuất hiện, khiến cho sinh mệnh vốn không có chút ý nghĩa nào của hắn có thêm chút ánh sáng. Hắn đi theo Lâm Phóng, quan sát một đường, phát hiện rất nhiều chỗ khác biệt.
“Rất tốt.”
Quỷ xa cười. “Vậy có thể cầu ngươi một việc được không?”
Không cần quỷ xa nói, Quân Đại Lực cũng biết nàng muốn nói gì.
“Ta đã thử qua, tình huống của Tôn Ngộ Không rất phức tạp, ta chỉ có thể cam đoan thân thể của hắn không ra vấn đề, nhưng có thể tỉnh lại hay không, còn phải xem chính hắn.”
“Mà lại ngươi cũng nên phát hiện rồi.”
Sớm sau khi trở về, Quân Đại Lực đã âm thầm kiểm tra Tôn Ngộ Không. Đương nhiên đây là Yêu Thần bọn họ âm thầm cho phép. Nếu không mà nói, với tu vi hiện tại của Quân Đại Lực, chỉ sợ còn chưa tới gần đã bị bóp chết. Mà một lần kiểm tra kia khiến hắn có chút bất ngờ. Tôn Ngộ Không thực sự bị thương rất nặng. Kinh mạch đứt đoạn. Pháp lực hoàn toàn biến mất. Có thể nói để thắng trận này, Tôn Ngộ Không thật sự đã liều tất cả. Nhưng trong cơ thể hắn lại ẩn giấu một cỗ lực lượng rất mạnh, đang duy trì sinh cơ của hắn, đồng thời nguồn lực lượng này đang không ngừng lớn mạnh.
“Không phá thì không xây được, bệ hạ muốn nghênh đón lần thuế biến đầu tiên.”
“Ta lo lắng......”
“Không có gì đáng lo lắng.”
Không đợi quỷ xa nói xong, Quân Đại Lực đã đánh gãy lời nàng.
“Nếu như thất bại, vậy chỉ có thể nói trời không cho Yêu tộc tồn tại, mà trời không cho Yêu tộc tồn tại, chúng ta cứ tắm rồi ngủ đi.”
Nhưng ngây thơ không phù hộ Yêu tộc sao? Trong lòng Quỷ xa bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Lâm Phóng. Một mặt cười bỉ ổi, trong tay còn cầm một bức tranh: “Huynh đệ muốn gia nhập Thiên Đạo Giáo không, cuối tuần phân trứng gà nha?...... Ngươi không biết cuối tuần là gì? Chính là bảy ngày sau sẽ phân, và sau này cứ bảy ngày sẽ phân một lần, một lần phân mười quả.”
Sau đó nàng an lòng, bởi vì nàng nghĩ thông suốt. Trời có Yêu tộc!! Lại qua nửa tháng, tình hình của Tôn Ngộ Không đã tốt hơn không ít. Mặc dù vẫn chưa tỉnh, nhưng tình huống của hắn đã ổn định, và nguồn lực lượng kia trong cơ thể hắn cũng bắt đầu điên cuồng tăng vọt. Lúc này Tôn Ngộ Không mặc dù nằm trên giường, nhưng khí thế trên người còn mạnh hơn mấy phần so với thời kỳ đỉnh cao. Nhưng cái này vẫn không phải cực hạn. Yêu tộc vẫn án binh bất động, hạ quyết tâm trước hết cứ thả lỏng một đợt.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Sau khi Phật môn tan tác, đầu tiên là đã trải qua một thời gian ngắn bối rối, sau đó cấp tốc trấn tĩnh lại. Sau khi quan sát mấy tháng, phát hiện Yêu tộc án binh bất động, Như Lai liền rõ tình hình thế nào, Tôn Ngộ Không nhất định là xảy ra vấn đề. Sau đó tim của hắn lại khô héo. Mặc dù mới trải qua một trận đánh bại, nhưng tổn thất của phật môn cũng không nhiều. Mà Yêu tộc lại rắn mất đầu, nếu lúc này tiến đánh Bắc Câu Lô Châu...... Hắn có lòng tin nhất cử chiếm lấy toàn bộ Bắc Câu Lô Châu. Mà một khi chiếm được Bắc Câu Lô Châu, thực lực của phật môn chắc chắn tăng vọt, đến lúc đó cái gì Côn Lôn, cái gì Thiên Đình đều không đủ nhìn, hắn hoàn toàn có thể từ từ chơi với bọn chúng. Phật môn xưng bá nằm trong tầm tay. Như Lai cảm thấy đây là cơ hội, và ý nghĩ này đã đến, dù muốn kìm lại cũng không được. Nhưng trên thế giới này đâu chỉ có một mình hắn thông minh. Cũng không chỉ một mình hắn có dã tâm.
Thiên Đình. Ngọc Đế đang đợi! Hắn đã đợi rất nhiều ngày, mà tin tức của Yêu tộc trước sau như một, án binh bất động. Thế là Ngọc Đế không có ý định đợi nữa. Hắn thở dài.
“Trời cho không lấy, trở lại nó hại.”
Hắn cũng nhìn thấy hi vọng xưng bá, phật môn có thể xưng bá, hắn cũng có thể, cho nên hắn có chút nóng nảy, mà nói đến cùng vẫn là nóng vội, rất đơn giản, hắn chờ cơ hội này quá lâu quá lâu, lâu đến nỗi hắn quên mất năm đó vì sao mình lại chán chường. Năm đó khi mới chấp chưởng Thiên Đình, hắn rất hăng hái. Nhưng rất nhanh hắn liền không có khí phách nữa. Rất đơn giản. Hắn là Ngọc Hoàng Đại Đế, nhưng chỉ là Ngọc Hoàng Đại Đế của Thiên Đình. Cho nên hắn luôn tự nhủ, hắn phải chờ, phải nhẫn, chờ đợi một cơ hội, nhịn đến khi cơ hội đó xuất hiện. Mà bây giờ cơ hội đã đến.
Thái Bạch Kim Tinh vẫn nhìn biểu tình biến hóa của Ngọc Đế, hắn nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận