Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 351:: yêu cùng yêu chênh lệch

Chương 351: Yêu với yêu khác biệt
Không ngờ lại đụng hắn ở đây.
Lâm Phóng nhìn Giao Ma Vương đang thao thao bất tuyệt, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười nhạt.
A rống!! Thật đúng là có duyên a.
“U! Đây không phải Giao Ma Vương sao? Mấy ngày không gặp, sao lại tới Bắc Hải?”
Lâm Phóng nhiệt tình xông tới.
Còn đang định thổi phồng thêm một đợt, Giao Ma Vương thần sắc ngẩn ngơ.
Thứ gì?? Ngươi là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao??
Lâm Phóng Hóa Hình chưa lâu, Giao Ma Vương cũng chưa từng gặp dáng vẻ sau khi Hóa Hình của Lâm Phóng, nên không nhận ra Lâm Phóng lúc này.
Chỉ là cảm thấy trên người tiểu tử này có một loại khí chất khiến hắn rất ghét.
“Ngươi là......”
“Ta Lâm Phóng.” Lâm Phóng vẫn ra vẻ nhiệt tình, “Ngươi quên rồi sao, trước kia chúng ta không phải còn ở Hoa Quả Sơn đánh nhau một trận đấy, đại vương nhà ta suýt nữa cho các ngươi tan xác.”
Giọng điệu của hắn rất kích động, vừa nói ra liền...
Mặt Giao Ma Vương trong nháy mắt sầm xuống.
Hắn biết tiểu tử trước mắt là ai, viện trưởng Lâm Phóng của Hoa Quả Sơn.
Cái tên đáng ghét.
“Sao ngươi lại đến Bắc Hải?”
Lâm Phóng vẫn là nụ cười tươi rói đó, nói: “Chẳng phải là đến giao lưu, để xích lại quan hệ giữa Hoa Quả Sơn và Long tộc sao.”
“Vậy sao ngươi cũng đến?”
Sắc mặt Giao Ma Vương trong nháy mắt trở nên quái dị.
Vì hắn cũng đến để giao hảo mà.
Bắc Hải Long Vương thấy vậy, thần sắc nghi hoặc nhìn Giao Ma Vương, chẳng phải vừa rồi còn muốn tỏ ra lợi hại, sao gặp mặt lại có vẻ sợ sệt thế?
“Hiền chất, vị này là...”
Thần sắc Giao Ma Vương càng thêm cổ quái.
Hắn không muốn giới thiệu.
Nhưng hắn không giới thiệu, Lâm Phóng cũng có thể tự giới thiệu thôi.
Nên để mình có vẻ rộng lượng hơn một chút, Giao Ma Vương hắng giọng nói: “Khụ khụ, vị này là viện trưởng Lâm Phóng của Hoa Quả Sơn, cuốn sách gây tiếng vang tam giới dạo gần đây, chính là do hắn viết.”
Chuyện này Bắc Hải Long Vương cũng biết.
“Hóa ra là viện trưởng Hoa Quả Sơn giá lâm.”
Thái độ hắn lập tức trở nên nhiệt tình, nói: “Để viện trưởng đợi lâu như vậy, thật sự là ta không phải, mau mau vào trong.”
Hoa Quả Sơn và Đông Hải giao hảo, mà Đông Hải lại là tứ hải đứng đầu.
Cho nên Bắc Hải Long Vương rất tự nhiên xem Lâm Phóng là thượng khách.
“Long Vương khách sáo rồi.”
“Ta đường đột bái phỏng, không mang theo lễ vật gì, Long Vương ngươi còn khách khí như vậy, thật làm ta ngại quá.”
Lâm Phóng cũng thuận thế xuống nước, nói thêm một câu.
“Ai! Viện trưởng nói vậy thì khách sáo quá rồi.”
“Khách khí gì mà khách khí.”
“Hoa Quả Sơn giờ là thế lực lừng lẫy nổi danh tam giới, lại còn kết minh với anh cả ta, đương nhiên là bạn ta rồi.”
“Mau mau mời vào.”
Sau đó Bắc Hải Long Vương nhiệt tình kéo Lâm Phóng vào trong.
Một bên Giao Ma Vương đều ngây người.
Ủa!! Là do ta không xứng sao?
Hắn nhớ lại những gì mình trải qua trong thời gian này.
Đến Nam Hải.
Nam Hải không chấp nhận yêu cầu của hắn.
Đến Tây Hải.
Tây Hải đuổi cổ hắn ra.
Khó khăn lắm mới đến Bắc Hải, Bắc Hải Long Vương cũng hờ hững lạnh lùng, ra vẻ cân nhắc.
Quá trình này không thể nói là không đắng lòng.
Nhưng nhìn Lâm Phóng xem, chỉ báo mỗi danh hiệu, nụ cười trên mặt Bắc Hải Long Vương liền không tắt, nhiệt tình hết chỗ chê, trực tiếp kéo tay Lâm Phóng đi vào.
Chênh lệch này quá lớn!!
Cảm giác chênh lệch to lớn này khiến Giao Ma Vương có chút thất thần.
Nhưng đúng lúc này, một cảm giác lông tơ dựng đứng sau gáy, khiến hắn lập tức hoàn hồn.
Hắn nhìn thấy nam nhân áo choàng đi qua trước mắt.
Gã này...... Gia hỏa đi bên cạnh Lâm Phóng này khiến hắn có cảm giác rất kinh khủng, giống như trước mặt mình là một mãnh thú hồng hoang vậy.
Hoa Quả Sơn từ lúc nào có một nhân vật đáng sợ như thế này??
Giao Ma Vương có chút khó hiểu.
Bọn họ cùng đi vào đại điện Long Cung, hai bên hành lang chỉnh tề hai hàng giải tướng đứng đó.
Cũng như quân tôm, chúng cũng đều có màu xanh băng.
Tới gần phía sau, hắn còn có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh, cảm giác này làm hắn một lần nữa nhớ tới hải sản ướp lạnh, chẳng cần thêm gì cả, thịt cua tươi rói bỏ vào trong nước đá, nhúng chút mù tạt xì dầu ăn trực tiếp.
Mùi vị ngon tuyệt, cảm giác Q mềm.
Hợp nhất ngày hè giải nóng.
Lâm Phóng càng nghĩ càng không nhịn được mà chảy nước miếng.
Bắc Hải Long Vương thấy vậy, hiếu kỳ hỏi: “Viện trưởng, ngươi đói bụng sao?”
Lâm Phóng lúc này mới kịp phản ứng.
Hắn bất động thanh sắc lau nước miếng, cười nói: “Không có, không có, ta chỉ là nghĩ đến trước khi đi ở Hoa Quả Sơn không có ăn nửa bát cơm, ha ha ha...... Chứ không phải là đang thèm ăn hải sản ướp lạnh đâu.”
“Thật không phải mà.”
Bắc Hải Long Vương hơi sững sờ.
Ta còn chưa hỏi gì mà, sao hắn đã căng thẳng vậy?
“Ha ha ha, viện trưởng đừng nóng, ta Long Cung cái gì cũng không nhiều, chỉ có hải sản là nhiều thôi.”
“Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Lâm Phóng vẫn khoát tay, ra vẻ cự tuyệt: “Không cần, thật không cần, ta thật không muốn ăn hải sản, phù, phù, ta thật là...... Ai nha, còn giải thích không xong nữa.”
Tuy hắn rất cố gắng kiềm chế, nhưng nước miếng đọng lại nơi khóe miệng vẫn bán đứng hắn.
Bắc Hải Long Vương thấy thế, cũng không nói gì thêm.
Sau khi vào đến đại điện, Long Vương sai thủ hạ đem đồ cũ dọn xuống hết, thay một lượt rượu ngon món ngon mới, còn cố ý dặn dò mang thêm hải sản ướp lạnh.
Rất nhanh, đồ ăn được dọn lên.
Lâm Phóng nhìn cái đĩa lớn hơn cả người hắn, và một bàn lớn hải sản ghé bên cạnh.
Hắn cảm thấy vô cùng hoang mang.
Ta ăn chỗ nào đây, hay là chỗ nào, hay là chỗ nào......
Cuối cùng hắn cũng khuất phục.
Phải nói rằng, đồ ăn ở Bắc Hải so với Đông Hải, có một hương vị riêng, khi vừa ăn vào còn có cảm giác từng đợt lạnh buốt, thấm vào ruột gan.
Cái này ăn cùng với tương ớt đặc biệt của Bắc Hải, thật là ngon khó tả.
Bắc Hải Long Vương thấy hắn ăn ngon miệng như vậy.
Thế là vừa cười vừa nói: “Nếu viện trưởng thích ăn, ta liền cho viện trưởng chuẩn bị một phần đại lễ hải sản, những món này đều là yêu thú Băng thuộc tính, tự mang hiệu quả đông lạnh, giữ lâu cũng không lo hỏng.”
“Không cần, thật không cần.”
Đã làm sạch hơn nửa mâm hải sản, Lâm Phóng má phồng lên vội vàng khoát tay.
“Ai! Viện trưởng khách khí quá, có mấy con hải sản thôi mà, Long Cung ta gia tài lớn, không thiếu chút đó.”
“Vậy cũng được vậy.”
Lâm Phóng thấy hắn kiên trì như vậy, đành gượng gạo đồng ý.
Mà một bên Giao Giao Ma Vương đã triệt để trong suốt hóa, giờ phút này trong lòng ngổn ngang, yêu này so yêu, làm yêu tức chết mà.
Đều là yêu đi ra từ Đại Thế Lực.
Vì sao chênh lệch lớn vậy!!
Chỉ tiếc mọi người đều phớt lờ hắn, căn bản không ai để ý tới.
Bắc Hải Long Vương nhìn Lâm Phóng ăn uống thả cửa, trêu ghẹo: “Viện trưởng đi một đường dài tới, chắc mệt lắm rồi, miệng đã tốt lên rất nhiều đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận