Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 710:: đi cho Tôn Ngộ Không xin lỗi

Chương 710: Đi xin lỗi Tôn Ngộ Không
Thái Thượng Lão Quân vẫn một mặt lo lắng, còn Vương Mẫu Nương Nương thì như muốn giết người đến nơi. Nàng đường đường là Vương Mẫu Nương Nương, hôm nay cố ý tới cũng coi như đã nể mặt lắm rồi, thế mà Thông Thiên Giáo Chủ kia lại không thèm nể nang gì, hai lần gặp mặt ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng không chịu.
"Nương nương hay là hôm nay về trước đi?"
"Không được." Vương Mẫu lạnh giọng nói: "Hôm nay không rút đi Tru Tiên Tứ Kiếm, ta thề không bỏ qua."
"Vậy a..." Thái Thượng Lão Quân chau mày, vẻ mặt khó xử.
"Vậy lão phu sẽ giúp nương nương một lần nữa. Nhưng quá tam ba bận, sau lần này sư đệ ta chỉ sợ không muốn gặp mặt nữa, lần này hay là nương nương tự mình nói chuyện với hắn đi."
Vương Mẫu Nương Nương gật đầu: "Làm phiền Lão Quân."
Thái Thượng Lão Quân lại gõ cửa phòng.
Một lát sau, Thông Thiên Giáo Chủ mặt lạnh tanh, từ trong phòng đi ra.
"Nói."
"Nương nương muốn cùng ngươi tự mình nói chuyện."
Lúc này Thông Thiên Giáo Chủ mới chịu liếc nhìn Vương Mẫu Nương Nương. Chỉ là lời tiếp theo của hắn lại suýt khiến Vương Mẫu Nương Nương tức muốn đánh người.
"Ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta."
Vương Mẫu ngớ người. Ta không đủ tư cách nói chuyện với ngươi? Bất quá Vương Mẫu Nương Nương nghĩ lại thì phát hiện mình có vẻ thật sự không có tư cách nói chuyện với Thông Thiên Giáo Chủ, dù là Ngọc Đế muốn cùng Thông Thiên Giáo Chủ trò chuyện đôi câu, cũng phải xem tâm tình của Thông Thiên Giáo Chủ.
Sau khi nói xong, Thông Thiên Giáo Chủ liền quay người muốn đóng cửa lại. Bất quá bị Thái Thượng Lão Quân ngăn cản.
"Buông tay."
Thái Thượng Lão Quân không nhúc nhích.
"Nể mặt ta, ngươi nên nói chuyện chút."
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn chằm chằm Thái Thượng Lão Quân, một lát sau thở phào một hơi, tâm tình bình phục lại chút ít.
Sau đó Thông Thiên Giáo Chủ lại nhìn về phía Vương Mẫu Nương Nương.
"Nói."
Vương Mẫu Nương Nương: "???"
Nàng ngây người. Nói? Nói cái gì? Một lát sau, nàng mới tỉnh ngộ, Thông Thiên Giáo Chủ đây là đang bảo nàng nói chuyện.
"Tru Tiên Kiếm trận bây giờ đang chặn Nam Thiên Môn, chuyện này vốn không lớn, nhưng liên quan đến thể diện và uy nghiêm của thiên đình, còn xin Thánh Nhân nể mặt thiên đình, rút lui Tru Tiên Kiếm trận."
"À."
Thông Thiên Giáo Chủ chỉ nói một chữ này. Sau khi nói xong, Thông Thiên Giáo Chủ lại muốn quay người.
Thái Thượng Lão Quân vội vàng ngăn lại, nói: "Ngươi nóng nảy như vậy làm gì, Vương Mẫu Nương Nương còn chưa nói hết đâu."
Vương Mẫu Nương Nương: "..."
Nàng nói xong rồi. Thế nhưng nhìn thái độ của Thông Thiên Giáo Chủ thì có vẻ không hài lòng với câu trả lời này. Vương Mẫu Nương Nương hít sâu một hơi, nàng rất rõ ràng chuyện hôm nay nếu không thể khiến Thông Thiên Giáo Chủ hài lòng thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.
"Chuyện này đúng là thiên đình sai lầm, ta ở đây thay mặt Ngọc Đế xin lỗi ngài."
Lúc này Thông Thiên Giáo Chủ mới coi như dừng bước lại.
"Sớm vậy còn tốt hơn."
Cái hắn muốn bất quá là một lời xin lỗi. Nhưng bất kể là Ngọc Đế hay là Vương Mẫu, đều không hề có ý muốn xin lỗi một cách tử tế. Bất quá cũng tốt, Thông Thiên Giáo Chủ hắn có cách để các ngươi ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
"Vậy Tru Tiên Kiếm trận có thể rút lui được chưa?"
"Không được."
Vương Mẫu thật muốn tức điên lên. Nàng xin lỗi cũng đã xin, thể diện cũng đã vứt bỏ, kết quả vẫn không xong chuyện.
"Thánh Nhân muốn đổi ý?"
"Cút."
Thông Thiên Giáo Chủ chỉ nói một chữ.
Vương Mẫu Nương Nương bạo nộ rồi. Nhưng Thái Thượng Lão Quân bên cạnh vội vàng ngăn lại: "Nương nương bớt giận, sư đệ ta có đáp ứng là nương nương cúi đầu nhận sai thì sẽ rút Tru Tiên Kiếm trận đâu, là nương nương tự nghĩ mà thôi, nương nương đừng động thủ, động thủ là mất mặt thiên đình đó."
Đúng là vậy. Thông Thiên Giáo Chủ từ đầu đến cuối chỉ nói vài chữ. Vương Mẫu Nương Nương cuối cùng vẫn phải cưỡng chế cơn phẫn nộ trong lòng. Không phải sợ mất mặt mà là thật sự đánh không lại!
"Thánh Nhân rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ngươi đi xin lỗi Tôn Ngộ Không, hắn tha thứ cho các ngươi, ta liền rút Tru Tiên Kiếm trận."
Đây là câu dài nhất mà Thông Thiên Giáo Chủ đã nói. Thế nhưng Vương Mẫu lại im lặng. Thông Thiên cũng mặc kệ nàng, quay người bỏ đi, Thái Thượng Lão Quân lần này ngược lại không ngăn hắn.
Thái Thượng Lão Quân là đến làm người trung gian, thái độ chính xác rõ ràng.
"Nương nương, người xem..."
Thái Thượng Lão Quân quay đầu nhìn về phía Vương Mẫu Nương Nương. Vương Mẫu Nương Nương thăm dò hỏi: "Lão Quân có thể gọi giáo chủ ra đây thêm lần nữa không, chuyện này thật có chút khó cho ta."
Thái Thượng Lão Quân càng cau chặt mày hơn: "Ai da, cái này e là không được, sư đệ ta bây giờ đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn nói chuyện từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài, mà giờ còn gọi nữa e là thật sự sẽ bùng nổ."
Dù sao Thông Thiên Giáo Chủ trở ra, coi như không nói thêm gì. Vương Mẫu Nương Nương thở dài. Nàng có thể cúi đầu trước Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng lại không muốn cúi đầu trước Tôn Ngộ Không, chứ đừng nói đến nhận sai.
Một tên yêu nghiệt mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt nàng nhận sai?
"Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?"
Thái Thượng Lão Quân nhún vai, lộ vẻ mặt thương mà lực bất tòng tâm. Vương Mẫu Nương Nương thấy vậy, đành phải nói: "Chuyến này làm phiền Lão Quân, ta xin phép đi trước, không quấy rầy Lão Quân nữa."
"Nương nương đi thong thả."
Thái Thượng Lão Quân tiễn mắt nhìn Vương Mẫu Nương Nương rời đi.
Sau khi Vương Mẫu Nương Nương đi khuất, Thái Thượng Lão Quân lại gõ gõ cửa phòng. Cửa phòng mở ra, Thông Thiên Giáo Chủ đi ra.
"Thế nào?"
"Ngươi bức Vương Mẫu như vậy, không sợ nàng tức giận đi tìm Tôn Ngộ Không gây phiền phức?"
Thông Thiên Giáo Chủ cười hắc hắc: "Nàng có thể thử xem."
Lần này Thông Thiên Giáo Chủ nói là báo thù cho Tôn Ngộ Không, nhưng thực chất là hướng về đánh mặt thiên đình, hắn muốn nói cho cả tam giới biết một câu. Tôn Ngộ Không là người của hắn, động vào Tôn Ngộ Không thì phải hỏi ý kiến hắn trước. Với lại Lâm Phóng Năng có thể dùng Tru Tiên Kiếm trận.
Còn về những cái khác, thì cứ để bọn họ tự mà cân nhắc. Thật sự coi hắn nhiều năm như vậy không ra ngoài, thật sự ở đây tu thân dưỡng tính, không còn chút tính tình nào sao?
Thái Thượng Lão Quân nhìn vẻ mặt của Thông Thiên Giáo Chủ, khẽ thở dài: "Ai! Chỉ hy vọng Vương Mẫu Nương Nương khôn ngoan lên một chút, bằng không chờ Ngọc Đế trở về, đoán chừng muốn khóc."
Với tính tình nóng nảy của Vương Mẫu, ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì chứ?
Mà sau khi Vương Mẫu rời đi, quả thực là tức muốn chết. Không những không đạt được mục đích, ngược lại còn phải đi xin lỗi Tôn Ngộ Không. Nàng thật sự không làm được.
Khi trở về thiên đình, Thái Bạch Kim Tinh vội vàng chạy đến: "Nương nương, Thánh Nhân nói sao?"
Vương Mẫu Nương Nương vẻ mặt tức giận: "Thánh Nhân chẳng nói gì cả."
Thái Bạch Kim Tinh: "???"
Theo những gì hắn biết về Thánh Nhân, không nên cái gì cũng không nói mới đúng chứ. Cái Tru Tiên Kiếm trận bày ngay cửa ra vào rõ ràng là đang chờ thiên đình bên này chịu không nổi đi tìm hắn, sao lại chẳng nói gì?
"Nương nương, thật sự không nói gì sao?"
"Ngươi không tin ta?"
Vương Mẫu Nương Nương vừa trừng mắt. Thái Bạch Kim Tinh vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám."
Lúc này Vương Mẫu mới thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Thông Thiên kia thái độ ác liệt như vậy, thật sự cho là thiên đình ta không còn cách nào khác sao?"
Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu, khóe miệng co rút. Thiên đình còn cái rắm tính tình, người thật sự không biết những năm này Ngọc Đế sống có bao nhiêu uất ức. Nhưng hắn không dám nói.
"Nương nương, vậy chúng ta sau này phải làm sao bây giờ?"
Thái Bạch Kim Tinh nhìn về phía Vương Mẫu Nương Nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận