Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 169:: lừa dối Kim Thiền Tử

Hai Yêu Vương sợ hãi nhìn Lâm Phóng, bọn chúng dường như nhìn thấy sừng ác quỷ trên đầu Lâm Phóng. Đơn giản là ma quỷ. Còn Hắc Bạch Vô Thường lúc này lại buồn nôn. “Ô ô!!”“Ô ô ô ~~” Lâm Phóng ghét hai người quá ồn, mỗi người một cước, giận dữ nói: “Đừng có làm ồn ào, lát nữa sẽ đưa các ngươi xuống địa phủ, nếu còn làm ồn thì để các ngươi ở dương gian thêm một lúc.” Hắc Bạch Vô Thường lập tức im thin thít. Xuống địa phủ?? Nhanh lên đi, cái dương gian này bọn họ không muốn ở thêm chút nào, thật kinh khủng. Lâm Phóng hài lòng nhìn bọn họ. Nhưng khi hắn định đưa hai người đi xuống, thì bên ngoài một tiểu yêu vội chạy vào, vừa chạy vừa la hét: “Hiệu trưởng, bên ngoài có một hòa thượng đến, thật lợi hại.” “Ngài mau ra xem thử đi.” Lâm Phóng ngẩn ra. Hòa thượng? Người Tây Thiên đến?? Hắn không để ý đến Hắc Bạch Vô Thường, lập tức đi ra ngoài. Sau khi ra đến thì thấy ở bên ngoài trên đất trống, một hòa thượng da trắng, đẹp trai, vẻ mặt trang nghiêm tuấn tú, đang đứng đó đọc kinh Phật. Xung quanh là một đám yêu quái cảnh giác nhìn hắn. “Hòa thượng, ngươi ở đâu tới?” “Hòa thượng, ngươi tới đây làm gì?” “Chúng ta sẽ không để ngươi phá Hoa Quả Sơn đâu, khuyên ngươi mau rời đi đi.” “Nói với hắn phí lời làm gì, xông lên!!” Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lâm Phóng liền dùng Ngũ Hành độn thuật, xuất hiện trước mặt hòa thượng. Đám Yêu Tinh thấy hắn xuất hiện thì tất cả dừng tay. Khí thế giương cung bạt kiếm cũng không còn. “Hiệu trưởng, cẩn thận.” “Hiệu trưởng, đừng cản, bọn trọc đầu này không có ai tốt đâu, để chúng ta xử lý hắn đi.” “Hiệu trưởng, cẩn thận hắn giở trò lừa bịp.” Lâm Phóng không phản ứng những người kia mà ngước lên nhìn hòa thượng. Mà Kim Thiền Tử cũng hứng thú nhìn hắn. “Tại hạ là Kim Thiền Tử, nghe nói nơi đây có người chí hướng lớn, phát hoành nguyện, muốn vì Yêu tộc mở ra một con đường chưa từng có, đặc biệt tới để gặp mặt một lần.” “Không ngờ lại có diện mạo thế này, đúng là vượt quá dự liệu của ta.” “Các hạ thật là đại hiền.” Hoành nguyện? Ta không có, đừng có nói bậy. Nhưng... Kim Thiền Tử?? Vậy hắn chính là Đường Tăng rồi. “Ngươi còn chưa có chết hả?” Lâm Phóng rất nghiêm túc nhìn hắn. Kim Thiền Tử ngẩn người, hắn không thể ngờ rằng câu đầu tiên Lâm Phóng nói lại là câu này. “Các hạ có ý gì khi nói như vậy?” “Không sao, không sao.” Lâm Phóng cười, nhưng trong lòng đang tính toán, Kim Thiền Tử phải chết mười lần, một lần tính 50 năm tuổi thọ, tức là 500 năm, đúng là vẫn chưa đến, nhưng cũng sắp đến rồi. “Chỉ là thấy pháp sư ấn đường đen thui, e là không sống được bao lâu nữa.” Kim Thiền Tử: “......” Ta trêu ngươi à, hai ba câu không rời chuyện sinh tử. “Các hạ nói đùa rồi, ta tuy tu vi không tốt nhưng cũng có chút hiểu biết về điềm báo cát hung, cho nên rất rõ mình còn sống được bao lâu.” Lâm Phóng lại một mặt thở dài. “Chuyện này khó mà nói chắc được, ai mà không có bất trắc.” “Ta đây là có lòng tốt.” “Nếu ngươi có tâm nguyện gì chưa xong thì có thể nhanh chóng làm đi, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa thì không làm được đâu.” Kim Thiền Tử: “......” Quá tam ba bận à!! Dù Kim Thiền Tử tu dưỡng tốt thế nào, lúc này cũng hơi nổi giận. Lâm Phóng thấy thế thì một mặt vô tội. Ta đây là hảo tâm cả mà, sao ngươi lại không tin chứ, ngươi thật sự sắp chết rồi, thật đó, tin ta đi, ta rất chân thành. Mà đám yêu quái xung quanh thì một mặt khâm phục nhìn Lâm Phóng. “Hiệu trưởng thật uy vũ.” “Ha ha ha, đối chết con lừa trọc này rồi.” “Không được, ta bị hiệu trưởng làm cho cười chết mất, các ngươi nhìn cái bộ dạng nghiêm chỉnh đó đi, vẻ mặt vô tội kia, không được, cười chết ta mất.” “Ôi, ta mới phát hiện ra hiệu trưởng thế mà lại thích đùa như vậy.” “Các ngươi xem vẻ mặt của con lừa trọc kia kìa, buồn cười hơn.” “Diễn xuất của hiệu trưởng đúng là đỉnh cao.” Đám yêu quái hưng phấn la hét. Còn Kim Thiền Tử thì im lặng, thậm chí còn hoài nghi không biết mình có đến nhầm chỗ không nữa. “Hiệu trưởng, lời này của ngươi…” Lâm Phóng nhìn Kim Thiền Tử, con ngươi đảo một vòng. Ừm... Gia hỏa này trông có vẻ rất dễ lừa bịp. Hắn lập tức nảy ra một ý hay. “Vậy chúng ta nói chuyện nhàn ít thôi, pháp sư đã đến Hoa Quả Sơn rồi thì chính là khách nhân của Hoa Quả Sơn, pháp sư thấy Hoa Quả Sơn của ta thế nào?” “Đương nhiên là rất tốt rồi.” Nói về những gì thấy được trên đường tới, Kim Thiền Tử quả thật là mở rộng tầm mắt. Tất cả ở Hoa Quả Sơn đều không giống tam giới. Nhưng sự thay đổi này, không những không phải là chuyện xấu, ngược lại là một chuyện đại hảo, đặc biệt là tinh thần phấn đấu, nỗ lực, không ngừng vươn lên, lý niệm bình đẳng giữa các yêu yêu mà Hoa Quả Sơn lan tỏa, càng làm hắn mở mang tầm mắt. Thậm chí, hắn còn có cảm giác, nếu hoàn thiện lý niệm này thì có thể khai tông lập phái một giáo phái mới trong Phật đạo. “Nếu tốt như vậy, vậy ta có thể xin pháp sư giúp ta một chút được không?” “À, hiệu trưởng có chuyện gì?” Kim Thiền Tử cười, nụ cười đó quả thực là quyến rũ. Lâm Phóng cuối cùng cũng hiểu vì sao trong Tây Du có nhiều yêu quái như vậy, bỏ qua Hầu ca đẹp trai ngời ngời, mà cứ muốn tư thông với hòa thượng này. Gương mặt này thật là quá phạm quy. “Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong nói chuyện.” Lâm Phóng làm động tác mời. Kim Thiền Tử vui vẻ đi theo. Còn đám yêu quái xung quanh thì đều nghi hoặc nhìn hai người. “Hiệu trưởng có chuyện gì mà phải mời con lừa trọc đó giúp vậy?” “Ai mà biết được.” “Con lừa trọc toàn là phường bại hoại, chúng nó toàn dùng chiêu bài lập uy để lừa gạt tín ngưỡng của phàm nhân, thật là quá xấu xa.” “Đúng đó, không thể tin lời con lừa trọc.” Đám yêu quái đối với Phật môn cũng không có hảo cảm. Nhưng có vẻ như yêu quái đối với tất cả chủng tộc của tam giới đều không có thiện cảm gì cho cam. Lúc Lâm Phóng và Kim Thiền Tử vào phòng. Kim Thiền Tử nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường bị trói dưới đất, bước chân khựng lại. “Hiệu trưởng, đây là...” “À, thật xin lỗi, khiến pháp sư chê cười rồi, ta sẽ cho người đưa đi ngay.” Lâm Phóng lập tức nháy mắt với hai Yêu Vương. Yêu Vương mang theo hai người rời đi. Sau khi Hắc Bạch Vô Thường rời đi, Lâm Phóng liền cho người rót trà mời Kim Thiền Tử. “Mời pháp sư nếm thử đặc sản của Hoa Quả Sơn.” “Đây là linh trà mà Tinh Linh trà thụ của Hoa Quả Sơn dùng thân thể của mình nuôi dưỡng nên, dù so với trà tiên của tổ sư còn kém một chút nhưng hương vị thì không tệ.” Kim Thiền Tử uống một ngụm, quả nhiên là hương thơm đọng lại. “Trà ngon.” Hắn đặt chén trà xuống, cười nói: “Hiệu trưởng, gọi ta vào đây lại mời ta uống trà ngon như vậy.” “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Ha ha, không phải chuyện gì to tát.” Lâm Phóng cười nói: “Chỉ là gần đây không biết vì sao quỷ sai địa phủ cứ quanh quẩn bên Hoa Quả Sơn chúng ta.” “Pháp sư lúc nãy cũng thấy rồi.” “Cho nên ta mới dùng chút thủ đoạn, lúc này mới biết được là chúng đến để câu hồn của đại vương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận