Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 46: Đại Phẩm Thiên Tiên quyết nhập môn

Chương 46: Đại Phẩm thiên Tiên quyết nhập môn
Đám người quyến luyến không rời đi theo Bồ Đề Tổ Sư về tới đại điện. Lâm Phóng cũng đi theo Hầu Ca cùng một chỗ tới. Bồ Đề Tổ Sư ngồi trên đại điện, ánh mắt sắc bén quét mắt đám người, tất cả mọi người theo bản năng cúi đầu xuống, không dám cùng tổ sư đối mặt. Bầu không khí ngưng trọng lên. Ngay khi tất cả mọi người cho là Bồ Đề Tổ Sư muốn hưng sư vấn tội thì:
"Bắt đầu giảng pháp."
Tất cả mọi người một mặt ngoài ý muốn nhìn xem tổ sư. Tổ sư nhưng không có lại đi quản những người này, mà là tự mình bắt đầu giảng pháp, những đạo lý tối nghĩa khó hiểu của đại đạo chí lý, từ trong miệng của hắn nói ra. Đám người đành phải bắt đầu chăm chú nghe giảng. Hầu Ca là người nhanh nhất tiến vào trạng thái vong ngã. Lâm Phóng cũng bắt đầu treo máy.
"Đốt! Kí chủ mở ra chế độ treo máy."
"Đốt! Kí chủ đang lắng nghe Bồ Đề lão tổ giảng pháp, đang tự động lĩnh ngộ..."
"Đại Phẩm thiên Tiên Quyết lĩnh ngộ +0.1%"
Lâm Phóng ngáp một cái, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ ngon. Trong khoảng thời gian này việc xem truyện kiếm điểm tích lũy đều không có thực sự treo máy, vừa vặn thừa dịp cơ hội này, tranh thủ ngủ một giấc, hắn cũng có thể trộm lười một chút. Tổ sư giảng pháp vẫn tiếp tục. Rất nhanh, trong đại điện tất cả mọi người tiến vào trạng thái vong ngã. Trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ say mê.
Không biết bao lâu trôi qua, tiếng tổ sư ngừng lại. Đám người cũng đều tỉnh lại. Tổ sư đã chẳng biết lúc nào biến mất không thấy gì nữa. Hầu Ca từ trạng thái vong ngã đi ra, tự mình vận chuyển Đại Phẩm thiên Tiên Quyết rồi dừng lại, trên thân tụ linh quang nhao nhao tiêu tán, như những điểm tinh quang phiêu đãng trên không trung. Cảnh tượng kia đẹp mắt vô cùng. Trong cả đại điện, có thể làm được đến trình độ này người cũng không nhiều. Bất quá trừ Hầu Ca ra, hôm nay lại nhiều thêm một người. Dương Thiền cũng chậm rãi mở hai mắt ra, trên thân linh quang tiêu tán thu hút sự chú ý của nàng.
"Thật là đẹp."
Trên mặt của nàng lộ ra nụ cười ngây thơ của tiểu nữ tử. Không ít đệ tử chú ý đến nàng đều nhìn ngây người. Mà nàng thì nhìn về phía con khỉ bên này một chút, phát hiện con khỉ cũng đang hướng về phía nàng trông lại, hai người rất ăn ý dời ánh mắt.
"Hắc, Dương Thiền đang nhìn ta."
Hầu Ca ngồi bên cạnh một vị đệ tử béo một mặt kích động Triều Hồng.
"Nói mò, rõ ràng là đang nhìn ta."
Bên cạnh hắn một người đệ tử lập tức không vui. Hai người cãi vã.
Lâm Phóng cũng từ treo máy tỉnh lại, có chút ghét bỏ liếc nhìn hai người đang cãi nhau. Nói như thật sự là đang nhìn các ngươi vậy. Hắn mở hệ thống.
"Tâm pháp: Đại Phẩm thiên Tiên Quyết (nhập môn) (+)"
Cuối cùng cũng nhập môn. Lâm Phóng còn chú ý tới một dấu cộng, trong lòng của hắn có suy đoán, nhưng nơi này rõ ràng không phải một nơi tốt để thí nghiệm, muốn về lại ao nước trên núi rồi tính. Sau đó hắn nhìn về phía Hầu Ca. Hầu Ca lúc này thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Thiền đang bị đám đông đệ tử vây quanh, cái vẻ ra vẻ kia, thật không giống với Tề thiên Đại Thánh sau này.
"Ai! Tội nghiệp..."
Hầu Ca cũng chú ý thấy Lâm Phóng tỉnh lại. Hắn một tay túm lấy Lâm Phóng, sau đó bỏ vào trong cổ áo của mình. Lâm Phóng đang rơi xuống trong nháy mắt, nhanh chóng túm lấy cổ áo Hầu Ca, vươn cổ lên để đầu lộ ra. Sau đó hắn vừa liếc nhìn về phía Dương Thiền.
"Muốn qua thì qua đi thôi."
"Ta lão Tôn đây không phải là không muốn làm phiền đến Dương cô nương và người khác thôi."
Lâm Phóng: “O( ̄ヘ ̄o#)”
Tin ngươi mới là quỷ. Thôi tính, Hầu Ca lúc này đi lên, nói không chừng lại cho Dương Thiền giải vây, đến lúc đó chỉ sợ hai người càng thêm dây dưa không rõ. Hai người cứ như vậy tiếp tục chờ. Mà người xung quanh Dương Thiền, không hề có ý giảm bớt đi. Ban đầu Dương Thiền còn rất kiên nhẫn cùng những người này trò chuyện. Chỉ là thời gian lâu dần. Ngay cả nàng cũng có chút phiền chán, nhất là nhìn thấy những người này làm bộ làm tịch, trong lòng càng thêm khó chịu. Ngay lúc này, nàng nhìn thấy Hầu Ca đang đứng đó. Thế là mắt nàng sáng lên.
"Xin lỗi, Dương Thiền còn có chuyện muốn làm, xin lỗi không tiếp chuyện nữa."
Nàng hướng về phía đám người làm một cái vạn phúc. Sau đó liền đi về phía Hầu Ca bên này. Đám người có ý muốn ngăn cản, nhưng không có lá gan đó, thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thiền đi đến trước mặt Hầu Ca, trên mặt còn mang theo nụ cười.
"Lại gặp mặt."
Hầu Ca nhìn Dương Thiền, có vẻ hơi câu nệ. Hắn nghĩ tới chuyện hiểu lầm lần trước.
"Đúng rồi, lần trước ta còn chưa nói hết thì ngươi đã đi, ta muốn nói cho ngươi..."
Nhắc đến điều này, mặt Dương Thiền cũng hơi ửng đỏ. Thầm nghĩ: “Con khỉ này sao cứ nói năng lung tung vậy chứ?” Để tránh Hầu Ca lại nói ra điều gì kỳ quặc, nàng trực tiếp kéo tay Hầu Ca đi ra ngoài.
"Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ngươi nếu có lời muốn nói, chúng ta có thể đổi chỗ khác rồi nói."
Một màn này làm cho các đệ tử ở đây đều nhìn ngây người. Tình huống là sao?? Con khỉ này lúc nào lại có quan hệ tốt như vậy với Dương Thiền tiên tử? Lừa người sao? Nhìn hai người tay trong tay rời đi, người ở đây đều tỏ vẻ không thể tin, kinh ngạc hết mức.
Dương Thiền kéo Hầu Ca đi suốt một quãng đường dài. Đến một nơi phong thủy hữu tình, cảnh sắc dễ chịu và yên tĩnh, nàng mới dừng lại.
"Xin lỗi, vừa rồi lôi kéo ngươi chịu trận thay."
Dương Thiền có chút ngại ngùng nhìn hắn.
"Chuyện này cũng không có gì." Hầu Ca vẫn là bộ dạng ngơ ngác, nói "Ngươi có thể buông tay ra được không, cứ nắm như vậy, thật là không thoải mái."
Không khí bỗng im lặng. Dương Thiền lúc này mới phát hiện mình thế mà vẫn nắm tay Hầu Ca.
"A, không... Không có ý tứ."
Mặt Dương Thiền lập tức đỏ bừng, liền tranh thủ buông tay Hầu Ca ra. Hầu Ca thì không thèm để ý cười nói: "Không sao, ta ngược lại không để ý, chỉ là bị ngươi nắm không quen mà thôi, lần sau đừng như vậy."
Dương Thiền: "......"
Lâm Phóng đều sắp cười chết rồi. Mặc dù hai người này là một đoạn nghiệt duyên, nhưng sao hắn lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
"Đúng rồi, ta lần trước nói với ngươi chuyện còn chưa xong."
Hầu Ca rất nghiêm túc nhìn Dương Thiền, muốn giải thích rõ ràng chuyện lần trước, muốn cho Dương Thiền biết hắn không phải ý đó, mà là muốn nhờ nàng giới thiệu Dương Tiễn cho hắn làm quen. Chỉ là hắn lại chưa nói xong thì bị Dương Thiền cắt ngang.
"Ngươi đừng nói nữa."
"Ta biết... biết ý của ngươi là gì."
Dương Thiền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng cho là Hầu Ca đang định tỏ tình với nàng. Nhìn Hầu Ca cái vẻ mặt chăm chú đó, lòng nàng rối như tơ vò. Sao lại cứ dây dưa với con khỉ này, hơn nữa còn đều là do mình chủ động. Hiện tại càng là trước mặt mọi người mang hắn đi. Còn dẫn đến nơi hoang vắng thế này!! Dương Thiền trong lòng có chút hối hận vì đã lôi kéo Hầu Ca chịu trận thay.
"Không được, chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không thanh danh anh dũng một đời của ta lão Tôn, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Càng giải thích không rõ, Hầu Ca càng có chút gấp. Mà Dương Thiền lại không còn tâm trí nào nghe hắn nói, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi.
"Thôi đi."
"Ta đi trước, lần sau gặp lại."
Dương Thiền nói xong cũng muốn đi. Tuy nhiên lại bị Hầu Ca cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận