Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 350:: Bắc Hải Long Vương

Chương 350: Bắc Hải Long Vương Lâm Phóng thu tầm mắt lại. “Ta chính là Lâm Phóng của Hoa Quả Sơn, bạn hữu của Đông Hải Long Vương, hôm nay đi ngang qua nơi đây, cố ý đến đây bái phỏng, hy vọng hai vị thông báo một tiếng.” Hai Hà Binh trên dưới dò xét bọn hắn một phen. Lâm Phóng cũng lập tức thả ra khí thế của mình. Lập tức một cỗ uy áp Thái Ất Kim Tiên, bao phủ lên thân hai cái Hà Binh. Bọn chúng sợ đến giật mình. Ý nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu là muốn đuổi người đi, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. “Hai vị Đại Tiên xin chờ một chút, Long Vương nhà ta đang tiếp đãi khách quý, ta sẽ đi bẩm báo ngay.” Một tên Hà Binh còn tính là nhanh nhẹn nói một câu, sau đó hướng phía bên trong long cung tiến vào. Còn lại một tên thì ở bên ngoài nhìn Lâm Phóng và bọn hắn. Mà lúc này bên trong long cung Bắc Hải. Bắc Hải Long Vương đang nhiệt tình chiêu đãi Giao Ma Vương. Tuy nói loài Giao Long không được Long tộc xem là chính thống, trong lòng coi thường bọn chúng. Nhưng chuyện đó cũng phải xem tu vi thế nào. Như Giao Ma Vương loại tu vi cao thâm, xưng bá một phương Yêu Vương này, vốn đã đủ để được Bắc Hải Long Vương tiếp đón long trọng, huống chi phía sau hắn còn có năm con quái vật tương tự như thế. “Không biết hiền chất, lần này đến đây không biết có chuyện gì vậy?” Bắc Hải Long Vương cười ha hả nhìn Giao Ma Vương. Lần này Giao Ma Vương đến thăm rất đột ngột, trước đó cũng không hề liên lạc, cho nên trong lòng ông ta rất nghi hoặc. Giao Ma Vương cũng cười tươi rói, nói “Thúc thúc không biết rồi, ta lần này đến đây là để liên minh cùng Bắc Hải, bây giờ đại ca ta đang ở Tích Lôi Sơn đứng lên ngọn cờ chấn hưng Yêu tộc, chính là lúc chúng ta cần giúp sức.” Ngưu Ma Vương trải qua mấy tháng nghiên cứu. Hắn quyết định làm thử. Ngươi Hoa Quả Sơn cùng Đông Hải Long Vương thông gia, nhân đó mà xây dựng trường học, vậy ta cũng sẽ làm như vậy. Về phần tại sao không đến Nam Hải mà bỏ gần tìm xa đến Bắc Hải. Đó là vì trước kia hắn đã từng đến, thế nhưng Nam Hải Long Vương căn bản không để ý đến hắn, sau đó hắn lại đi bên Tây Hải, Tây Hải Long Vương cũng chẳng buồn ngó tới hắn. Nên hắn chỉ còn cách tới Bắc Hải. Bắc Hải Long Vương nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại. Nhưng ông ta cũng không vội từ chối. Đông Hải Long Cung gần đây đang giao hảo với Hoa Quả Sơn, còn Nam Hải thì đã quy phục Quan Âm, vậy có lẽ ông ta cũng có thể cân nhắc một chút đề nghị của Giao Ma Vương, tranh thủ thêm một đồng minh mạnh mẽ? Dù sao Bắc Hải của ông ta trong tứ hải luôn là nơi mờ nhạt, không nổi bật. Biết đâu có thể dựa vào thế lực của Tích Lôi Sơn mà tăng thêm thanh thế. “Hiền chất sao lại đột nhiên có suy nghĩ này?” Bắc Hải Long Vương tò mò hỏi một câu. Mặc dù trong lòng có chút động tâm, nhưng ngoài mặt vẫn không hề biểu lộ ra. Giao Ma Vương nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, nói “Ai! Thúc thúc không biết đấy thôi, đại ca ta tuy có lòng vì Yêu tộc góp một chút sức, nhưng Tích Lôi Sơn nhân tài lụi bại quá, thực sự không thể xây dựng được một hệ thống giáo dục hoàn chỉnh.” “Đến giờ mới miễn cưỡng hoàn thành hành động xóa nạn mù chữ toàn dân thôi.” Ai! Nói nhiều toàn là nước mắt. Ai có thể ngờ rằng, hắn đường đường là một đời Yêu Vương lại luân lạc tới mức dạy lũ Yêu tộc nhóc con biết chữ, tài liệu giảng dạy lại còn là chữ Yêu mà hắn học lén từ Hoa Quả Sơn rồi chắp vá thành “ngàn chữ” để giảng. Mà lý do hắn làm như thế, lại là do yêu quái biết chữ thực sự không đủ dùng. Hắn nghĩ đến mà thấy hết chỗ nói. Lúc trước khi hắn kéo bè kéo lũ theo Ma Vương Nhật Bản trở về Tích Lôi Sơn, vốn cho rằng tiền đồ tươi sáng, rất nhanh liền có thể dẫn Tích Lôi Sơn vượt mặt Hoa Quả Sơn, trở thành đầu tàu dẫn dắt Yêu tộc quật khởi. Thế nhưng thực tế đã giáng cho hắn một cái tát đau điếng. Toàn bộ Tích Lôi Sơn số yêu quái biết chữ thậm chí chưa đủ ba mươi người. Đó là còn tính cả sáu tên bọn họ nữa đấy. Thế là dưới sự hiệu triệu của Ngưu Ma Vương, sáu đại thánh bọn họ liền tự mình xông trận, tham gia vào chiến dịch xóa nạn mù chữ đang hừng hực khí thế này. Hiệu quả cũng không tệ. Có họ dẫn đầu, ngược lại không gặp phải trở ngại gì. Dù là có vài yêu quái bẩm sinh lười biếng, nhưng dưới thiết quyền chính nghĩa của hắn, vẫn cứ phải hăng hái cố gắng. Dù sao không phấn đấu thì chỉ có thể dùng để trát tường, hắt xuống cũng không xong ấy chứ. Nhưng sau khi chiến dịch xóa nạn mù chữ kết thúc. Bọn họ lại một lần nữa gặp phải khó khăn. Để xây dựng được một hệ thống giáo dục hoàn chỉnh thì đâu chỉ là biết chữ là xong, mà còn cần các ngành học, cần thầy giáo, cần tài liệu giảng dạy nữa chứ. Những cái này bọn họ đều không có. Không có thì làm sao bây giờ? Thì đương nhiên là xem thử Hoa Quả Sơn làm thế nào, rồi tiếp tục do thám. Thế là Ngưu Ma Vương quyết định tìm Long tộc hợp tác. Dù sao đầu năm nay nơi có truyền thừa hoàn chỉnh và phong phú, trừ yêu quốc 108 tộc ra, thì cũng chỉ còn lại tứ hải Long tộc thôi. “Nói như vậy ý của hiền chất là muốn dựa vào ta mượn lực?” Bắc Hải Long Vương cuối cùng cũng hiểu được tại sao Giao Ma Vương lại đột ngột đến đây. Giao Ma Vương khẽ gật đầu. “Thúc thúc không biết rồi, Tích Lôi Sơn trên dưới một lòng, chỉ muốn vì Yêu tộc cống hiến một chút sức mọn, mong thúc thúc có thể giúp chúng ta.” Hắn thần sắc thành khẩn nhìn Bắc Hải Long Vương. Bắc Hải Long Vương cũng không vội trả lời hắn ngay, mà là rơi vào trầm tư. Giao Ma Vương cũng không quấy rầy ông ta. Ngay lúc hắn đang chờ đợi Bắc Hải Long Vương đưa ra quyết định, một Hà Binh thần sắc hốt hoảng chạy vào. Vừa vào đến, Hà Binh đã gào lên: “Đại vương, không xong rồi, bên ngoài có hai người cao thủ tới, một đứa bé, một tên tráng hán, quả thật là rất đáng sợ ạ.” Câu nói này thu hút sự chú ý của Long Vương và Giao Ma Vương. Không đợi Long Vương mở miệng, Giao Ma Vương đã cười nói: “Long Vương an tâm đừng lo, nếu không để ta đi xem thử thế nào?” Nếu như muốn bàn chuyện hợp tác. Vậy đương nhiên phải biểu hiện ra thành ý. Hắn vốn đang buồn rầu làm sao thể hiện thành ý, lần này có cơ hội rồi. Chỉ cần hắn giúp Bắc Hải Long Vương đuổi hai tên tu sĩ đột ngột này đi, vừa có thể để cho Bắc Hải Long Vương thấy được thành ý của hắn, cũng có thể khoe mẽ một chút thực lực của mình, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Về phần chuyện lật thuyền...Ha ha! Là một tên Kim Tiên kỳ cựu, làm sao có thể lật thuyền được chứ, đời này đừng hòng… Bắc Hải Long Vương thấy thế, cũng vui vẻ vì mình đã có kế hoạch rồi. “Vậy thì làm phiền hiền chất.” Sau đó Giao Ma Vương đi theo Bắc Hải Long Vương ra khỏi Long Cung, xuyên qua khu rừng san hô rậm rạp, đi về phía cửa lớn của Long Cung. Lúc này ở cửa Lâm Phóng và Côn Bằng đều có chút hết kiên nhẫn. Lâm Phóng: “Cái này nửa ngày rồi sao còn chưa thấy ra?” Côn Bằng: “Chờ thêm chút nữa.” Bọn họ đang nói chuyện thì ở xa bỗng truyền đến từng đợt tiếng sột soạt, âm thanh từ xa vọng lại, càng lúc càng rõ hơn. Đến gần rồi mới cuối cùng thấy rõ. Bắc Hải Long Vương mở nghi trượng, dẫn theo hơn mười loại hải sản đi về phía này. Bên cạnh còn có một người trung niên bị thọt chân. Lâm Phóng càng nhìn người trung niên này càng cảm thấy quen mắt. Nhưng nhất thời không thể nhớ đã từng thấy ở đâu. “Thúc thúc, người cứ yên tâm, mặc kệ hai người bên ngoài này tới để làm gì, chỉ cần có ta Giao Ma Vương ở đây, nhất định sẽ không để Bắc Hải chúng ta bị thiệt.” Người trung niên kia không ngớt lời tâng bốc Bắc Hải Long Vương. Giao Ma Vương? Lâm Phóng nghe được cái tên này, trong nháy mắt nhớ ra thân phận của người trung niên trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận