Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 416:: trên núi măng đều bị đoạt xong

Thông Địa Chân Nhân lúc này đã mang theo Lâm Phóng cùng biến về nguyên hình tử Hà rời khỏi Linh Sơn, đi vào trên Nam Hải. Xác định sau lưng không có truy binh đuổi theo, Lâm Phóng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn dừng ở giữa không trung, vẻ mặt may mắn lộ ra “Lần sau không thể nào như thế nữa.” “Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!!” Trên thực tế khi Kim Thiền Tử phát hiện Như Lai xảy ra chuyện, bọn hắn còn chưa đi ra ngoài quá xa, nhưng vì Kim Thiền Tử thực sự quá kinh sợ, lại thêm việc phải mời Quan Âm bọn họ đi cùng, đã làm trễ nải không ít thời gian. Cho nên Lâm Phóng bọn họ mới có thể thuận lợi đào thoát. Nếu như Kim Thiền Tử có thể từ bỏ Như Lai đuổi theo ra tới, nói không chừng đã có thể chặn được bọn họ. Thông Địa Chân Nhân cũng đi theo dừng lại, rất ngầu nói một câu: “Không sợ, nếu là Kim Thiền Tử kia thật sự đuổi theo ra đến, cũng chỉ là chuyện một kiếm của ta, trước mặt một kiếm của ta, Phật Đà muốn cúi đầu, thần tiên phải nhường đường.” Tử Hà một mặt sùng bái nhìn Thông Địa Chân Nhân. Lời nói này quá bá khí. Mấu chốt là Thông Địa Chân Nhân thật sự có thể làm được, điều này thật lợi hại. Thông Địa Chân Nhân ngầu xong sau, nhìn về phía Lâm Phóng bên này nói ra: “Ngươi sau đó muốn đi nơi nào?” “Thiên Đình, hay là Địa Phủ?” Một chuyến Linh Sơn, Lâm Phóng chỉ lấy được Ngũ Hành chi Thủy, tức là còn có Ngũ Hành chi Mộc cùng Ngũ Hành chi Hỏa mới có thể bù đắp tiểu thế giới của hắn. Địa Phủ kia, Thiên Đình cũng nên đi một cái. Lâm Phóng cũng không trực tiếp đưa ra đáp án, hắn hơi suy tư: “Hay là…chúng ta đi Phổ Đà Sơn đi.” Thông Địa Chân Nhân có chút bất ngờ nhìn hắn: “Đi nơi đó làm gì?” Lâm Phóng thì chắp tay nhìn lên trời. “Đoạt măng a!!” Nếu như hắn nhớ không sai, thì Phổ Đà Sơn có tử Trúc Lâm, mà tử Trúc Lâm này mặc dù so với phù tang, những loại cây cối khác thì có chút không đáng chú ý, nhưng được cái số lượng nhiều. Quan Âm đã trồng gần nửa quả núi trúc tía. Cái này nếu đều chặt, xem chừng dù không đủ thì cũng còn thiếu không bao nhiêu. Thông Địa Chân Nhân thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn. Hư tổn thế à? Lâm Phóng tự dưng lại nói vậy làm gì? “Ngươi đừng để ý, cứ theo ta đi.” Lâm Phóng kéo Thông Địa Chân Nhân hướng phía Phổ Đà Sơn bay đi. Rất nhanh, bọn họ liền đi tới nơi này. Phổ Đà Sơn chỉ có một ít đồng tử, không có cường giả nào. Lâm Phóng chỉ dùng một cái mê man chú đã đánh ngã toàn bộ người trên Phổ Đà Sơn. Khi những người này đều đã ngủ say, Lâm Phóng xoa xoa hai bàn tay, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm cả tòa núi trúc tía, sau đó hắn liền mở ra hành động đoạt măng. “Ba người chúng ta mỗi người một bên, chặt hết tất cả cây trúc.” Lâm Phóng phân phối một chút nhiệm vụ. Tử Hà nhu thuận gật đầu, đồng thời nắm chặt nắm đấm tự cổ vũ nói “Tử Hà sẽ cố gắng.” Một bộ biểu hiện đầy nhiệt tình. Còn Thông Địa Chân Nhân thì không nói gì, hắn im lặng rút Tru Tiên kiếm, nhẹ nhàng vung lên, cây trúc trong vòng trăm thước xung quanh đều đồng loạt gãy đổ, ào ào ngã trên mặt đất. Lâm Phóng đều nhìn ngây người. Hắn dựng thẳng một ngón tay cái, nói “Giáo chủ của ta lợi hại, măng trên núi đều bị ngươi đoạt hết rồi.” Tử Hà cũng há hốc mồm. “Thật mạnh a.” “Nếu như đi đốn củi, nhất định kiếm được rất nhiều tiền.” Thông Địa Chân Nhân thì một bộ mặt lạnh tanh, cũng không phản ứng hai người này, hắn bắt đầu vung vung vung, cây trúc xung quanh liền bắt đầu đổ đổ đổ. Không cần Lâm Phóng và Tử Hà động tay, một mình hắn liền làm tất cả xong. Lâm Phóng thì đi theo sau hắn, không ngừng đem cây trúc ngã xuống đất đều bỏ vào trong tiểu thế giới của hắn. Những cây trúc tía này sau khi vào tiểu thế giới của hắn, đều hóa thành mộc linh lực nồng đậm. Tiểu thế giới sau lưng Lâm Phóng lại càng thêm chân thật hơn mấy phần. Bất quá khi tất cả cây trúc tía trên núi đều bị hắn chuyển đi hết, Ngũ Hành chi Mộc của Lâm Phóng không ngoài dự đoán vẫn không bù đắp được, nhưng cũng còn thiếu không nhiều, chỉ còn lại một chút nữa mà thôi. Lâm Phóng đứng trên núi, nhìn cảnh núi đã trọc lóc. Tự nhiên cảm thấy một loại tự hào sinh ra. Thông Địa Chân Nhân thu Tru Tiên Kiếm, sau đó hỏi: “Đi thôi?” “Còn thiếu một chút xíu, bất quá cũng đủ rồi.” Lâm Phóng cười hắc hắc nói: “Chúng ta đi ra cũng được một khoảng thời gian rồi, nên trở về đi tiêu hóa núi rồi, đoán chừng bọn họ bên kia cũng chuẩn bị gần xong.” Thông Địa Chân Nhân cũng gật đầu. Hắn mong muốn Hoa Quả Sơn lập giáo, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Sau đó, bọn họ hướng phía Hoa Quả Sơn bay đi. Nhưng khi ở trên nửa đường, Lâm Phóng chợt phát hiện phía trước lại có một người quen, gương mặt này lúc trước hắn còn gặp qua. A Nan? A Nan nhận được tin tức của Quan Âm, liền không ngừng chạy tới hướng Linh Sơn, dù sao ý trong lời Quan Âm rất gấp, giống như Linh Sơn xảy ra chuyện vậy. Nhưng hắn cũng không ngờ lại đụng phải Lâm Phóng bọn họ ở chỗ này. Khi hắn thấy Lâm Phóng, liền lập tức nhận ra thân phận của hắn. Chính là kẻ đã hại Linh Sơn Phong Sơn. A Nan trong nháy mắt cảnh giác. Mà Lâm Phóng khi thấy A Nan, cũng rất mộng bức, bất quá rất nhanh hắn liền phản ứng lại. Lâm Phóng nhìn A Nan lộ ra một nụ cười xấu xa. A Nan lập tức căng thẳng. “Các ngươi muốn làm gì?” “Hắc hắc hắc, ngươi đừng khẩn trương, chúng ta đều không phải là người tốt đẹp gì, cho dù ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô dụng, cho nên vẫn là ngoan ngoãn một chút đi.” Lâm Phóng lao tới phía hắn. Sau đó A Nan phẩy tay một cái liền đánh Lâm Phóng trở về. “Ngọa Tào.” “Mạnh vậy à?” Lâm Phóng có chút mộng bức. Trong Tây du thì tên này âm hiểm xảo trá, còn rất cẩn thận, chuyên hố nhân vật chính, nhìn cứ như một kẻ bất tài, không ngờ lại mạnh vậy. Thông Địa Chân Nhân tiếp được hắn, đồng thời trong nháy mắt chế trụ A Nan. “Lần sau ngươi trực tiếp dùng Nhược Thủy đi.” Lâm Phóng đứng vững sau đó, nhìn A Nan không thể động đậy, âm hiểm nở nụ cười. Hắn triệu hồi ra một đống lớn Nhược Thủy. “Ta hiện tại dùng cũng được mà.” Sau đó hắn liền đem Nhược Thủy cưỡng ép đút vào trong người A Nan. Nhược Thủy nhập thể, A Nan lập tức cảm giác đầu nặng chân nhẹ, tứ chi vô lực, linh lực trong cơ thể nhanh chóng biến mất, đồng thời bắt đầu không còn chịu khống chế của hắn. “Đi, đóng gói mang đi, nhốt lại rồi tính.” Lâm Phóng dùng túi trữ vật chứa A Nan vào, sau đó tiếp tục hướng phía Hoa Quả Sơn bay đi… Vài ngày sau. Thiên Đình. Ngọc Đế vừa sáng sớm tỉnh lại, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Nhưng cuối cùng thiếu cái gì, hắn lại nghĩ không ra, đến khi hắn gặp Thái Bạch Kim Tinh, hắn mới nhớ tới giống như đã có một khoảng thời gian không nghe Lâm Phóng gây ra yêu thiêu thân. Lâm Phóng bây giờ không gây sự, hắn lại có chút không thích ứng. “Gần đây Hoa Quả Sơn bên kia không có ra yêu thiêu thân gì à?” Ngọc Đế nhìn Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh lập tức cười nói: “Gần đây ngược lại không nghe nói Hoa Quả Sơn xảy ra tình huống gì, bất quá Linh Sơn bên kia ngược lại ra chuyện lớn.” Linh Sơn? Ngọc Đế có hứng thú: “Bọn họ không phải phong sơn thôi sao, có thể xảy ra yêu thiêu thân gì?” “Cái này bệ hạ không biết rồi, Linh Sơn kia không biết rút trúng gió nào, đầu tiên là đi tìm manh mối của A Nan khắp tam giới, không tìm được hắn về sau, trực tiếp thông báo tam giới, nói là A Nan mưu hại Phật Tổ, muốn truy nã hắn.” “Hiện tại cả tam giới đang bàn tán chuyện này đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận