Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 762:: nhường lợi ba thành

Chương 762: Nhường lợi ba thành
Lâm Phóng hơi kinh ngạc: "Còn có chuyện gì?"
Ngọc Đỉnh có chút xấu hổ, hỏi: "Cái kia... cái gì... ngươi cái dịch vụ chuyển phát nhanh có thể hay không phát triển thêm sang Đông Thắng Thần Châu một chút, bất quá chúng ta muốn rút cổ phần, còn muốn tham gia."
Lâm Phóng sững sờ một chút, nhưng sau đó hắn quả quyết gật đầu.
Mặc dù nghe thì có vẻ hắn bị thiệt, còn bị rút cổ phần, sau đó còn phải để người ta tham gia vào, nghe rất thua thiệt.
Nhưng trên thực tế cái này lại là có lời.
Chưa nói đến việc có cơ hội kinh doanh tại Đông Thắng Thần Châu, chỉ cần có thể đưa thế lực vào Đông Thắng Thần Châu, Lâm Phóng đã thấy quá có lợi, hơn nữa việc để đạo môn nhúng một chân vào, ngược lại cho thấy hắn đang dần trở thành người một nhà của đạo môn.
"Cái này được thôi."
"Việc chuyển phát nhanh vẫn luôn do Phi Liêm phụ trách, ta sẽ nói với hắn một tiếng."
"Đến lúc đó chính các ngươi tìm hắn kết nối là được rồi."
Lâm Phóng hiện tại là hoàn toàn buông tay, chuyện này hắn muốn làm còn phải thông qua Phi Liêm.
"Phi Liêm? Người có tốc độ nhanh nhất Tam giới trong truyền thuyết? Vậy thì lại càng muốn gặp mặt."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân có chút hồi ức.
Lâm Phóng nhíu mày: "Các ngươi quen biết nhau à?"
Ngọc Đỉnh lắc đầu, vẻ mặt có chút cổ quái: "Không biết, chỉ là nghe nói qua, dù sao trong Tam Giới có người có thể đạt đến đỉnh cao về tốc độ vốn không nhiều, mà Phi Liêm lại tình cờ là một người như vậy."
Thực tế là năm đó hắn đã từng muốn bắt một con về làm tọa kỵ, nhưng đáng tiếc sức mình không đủ.
Lâm Phóng cũng không hỏi nhiều.
Đợi Ngọc Đỉnh rời đi, hắn nghĩ đến một vấn đề khác.
Gần đây mạch não của Phi Liêm có hơi không bình thường, nếu tùy tiện để hắn liên hệ với đạo môn, rất dễ xảy ra chuyện, hay là cần sớm phòng bị một chút.
Thế là trước khi đạo môn bắt đầu hành động, Lâm Phóng đích thân xuất phát đến Tây Ngưu Hạ Châu tìm Phi Liêm.
Phi Liêm vừa thấy Lâm Phóng, liền biết có đại sự xảy ra.
"Phó giáo chủ, có chuyện gì?"
Vẻ mặt của hắn tương đối chăm chú.
Lâm Phóng khoát tay áo, ra hiệu hắn thả lỏng, sau đó hỏi: "Có chỗ nào nói chuyện không?"
Phi Liêm gật đầu, sau đó dẫn Lâm Phóng đến trong phòng.
Khởi động pháp trận.
Phi Liêm hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lâm Phóng lúc này mới lên tiếng: "Cũng không phải chuyện gì lớn, thời gian trước Ngọc Đỉnh Chân Nhân tìm tới ta, thăm dò hành động của chúng ta ở Tây Ngưu Hạ Châu."
"Phó giáo chủ không sao chứ?"
"Ta thì không sao, bọn họ cũng không có chứng cứ, cho qua chuyện rồi."
Phi Liêm lúc này mới thở phào một hơi: "Vậy lần này đến đây......"
"Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngoài chuyện đó ra, còn nói với ta một việc, nói là đạo môn đối với nghiệp vụ chuyển phát nhanh của chúng ta cảm thấy hứng thú, muốn ngươi phát triển thêm sang Đông Thắng Thần Châu, nhưng bọn họ muốn tham gia, còn muốn chia lợi nhuận."
Lâm Phóng nói: "Lần này ta đến là muốn nhắc nhở ngươi, lần này quan trọng, tuyệt đối đừng xảy ra sơ suất."
Hắn nhìn Phi Liêm rất chăm chú.
Phi Liêm cũng nhìn hắn rất chăm chú.
"Ta hiểu."
"Chúng ta chỉ đến làm ăn, không làm cũng không nói gì khác."
Lâm Phóng gật đầu, xem ra lần trước nói chuyện đúng là có tác dụng, Phi Liêm không còn suy nghĩ lung tung nữa.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm."
Sau đó hắn liền rời đi.
Phi Liêm sau khi hắn đi vẫn đang nghĩ về lời nói vừa rồi của Lâm Phóng.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy mục tiêu của phó giáo chủ là Tây Ngưu Hạ Châu, cho nên tập trung tinh thần vào Tây Ngưu Hạ Châu, hôm nay hắn mới biết là chính mình tầm nhìn nhỏ, phó giáo chủ rõ ràng là có chí ở tam giới.
Bây giờ cánh cửa này tìm đến tận cửa hiển nhiên cũng nằm trong dự liệu của phó giáo chủ.
Mình tuyệt đối không thể làm phụ lòng sự tín nhiệm của phó giáo chủ.
Hắn đang suy nghĩ thì nghe có người đến bẩm báo là bên ngoài có một đạo nhân tới.
Hẳn là Ngọc Đỉnh.
"Mau mời vào."
Phi Liêm lập tức đổi lại một gương mặt tươi cười.
Không bao lâu sau, một đạo nhân trung niên quần áo xốc xếch đi tới.
"Yêu Thần ở trên, tiểu đạo xin được đa lễ."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân mặt đầy nhiệt tình cười chắp tay hành lễ.
Phi Liêm thì đáp lại bằng một nụ cười nhiệt tình hơn: "Ôi, các hạ là Thập nhị Kim Tiên cao quý, làm gì hành đại lễ này, nếu thật sự muốn hành lễ thì cũng phải là ta chứ."
Nói xong, hắn cũng chắp tay, làm một đại lễ.
Ngọc Đỉnh thấy thế, lập tức đỡ Phi Liêm dậy, vội nói: "Tiền bối thế nhưng đang làm khó tiểu đạo rồi."
Phi Liêm sau khi đứng dậy, cũng nói: "Tiền bối gì không tiền bối, chúng ta đều là người trong đạo môn, nếu thật sự mà xét, ta bối phận còn thấp hơn ngươi một bậc."
Từ khi Tiệt giáo được tái lập đến nay, Thông Thiên Giáo Chủ không quản chuyện, địa vị tương tự với Thái Thượng trưởng lão.
Tôn Ngộ Không nhận chức giáo chủ, mà hắn xếp dưới Tôn Ngộ Không.
Ngọc Đỉnh tuy bản lĩnh không có gì nổi trội, nhưng lại là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn chính tông.
"Cái này...... thực lực của ta thấp, nào dám lấy bối phận mà đè người."
Ngọc Đỉnh lúc đến cũng từng lo lắng.
Yêu tộc thường coi trọng thực lực, trước mắt người này là một bán thánh kỳ cựu có thực lực, không dám chậm trễ.
"Không phải vậy." Ai ngờ Phi Liêm lúc này lại lắc đầu, nói "Chúng ta đều là người trong đạo môn, chân nhân không cùng ta luận bối phận, chẳng lẽ là không coi ta là người một nhà sao?"
Lời này làm Ngọc Đỉnh giật mình: "Sao dám, sao dám."
Phi Liêm thấy thế, cũng không đùa hắn nữa.
"Có việc gì chúng ta vào trong bàn đi?"
"Tốt, tốt."
Ngọc Đỉnh thấy thái độ của Phi Liêm có vẻ không tệ, trong lòng như trút được gánh nặng.
Sau khi vào phòng, Ngọc Đỉnh nói ra ý đồ của mình, Xiển giáo đã nhắm vào việc kinh doanh dịch vụ chuyển phát nhanh của Tiệt giáo, muốn xen vào một chân, nhưng vì không có lý do chính đáng, nên chỉ có thể cầu hợp tác.
Điều này cũng giống với những gì Lâm Phóng đã nói.
Phi Liêm liền nói thẳng: "Chuyện này phó giáo chủ đã nói với ta, ta không có ý kiến."
Việc Lâm Phóng đến đã vốn không giấu được, hắn cũng không có ý định che giấu.
Mà Ngọc Đỉnh nghe nói Lâm Phóng đã đến cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều: "Vậy Xiển giáo muốn năm thành lợi nhuận, ngươi thấy sao?"
Phi Liêm nhíu mày.
"Ba thành lợi nhuận?"
"Xiển giáo hình như cũng đâu có giúp được gì?"
Ngọc Đỉnh gãi đầu một cái: "Không có chúng ta cho phép, các ngươi cũng vào không được Đông Thắng Thần Châu."
Vẻ mặt Phi Liêm chuyển sang lạnh lẽo: "Vậy thì không vào, việc không tốn sức lại còn phải chia phần tốt thì ta không làm, sớm biết các ngươi có ý định này thì......"
Vẻ mặt hắn dần kích động, nhưng rất nhanh liền áp xuống.
"Hừ! Nếu không phải phó giáo chủ đã thông báo, chân nhân bây giờ có thể về Côn Lôn rồi."
Vẻ mặt Ngọc Đỉnh có chút khó xử.
Thực tế thì hắn không muốn đến, nhưng ở Côn Lôn chỉ có hắn là rảnh, hơn nữa Côn Lôn quả thật cũng thèm muốn một đường vận chuyển hàng hóa số lượng lớn nhanh chóng này.
Tương lai khi số lượng lớn người tu hành đạo môn đến Tây Ngưu Hạ Châu, con đường vận chuyển vật tư này sẽ vô cùng quan trọng.
Tuyệt đối phải khống chế tuyến đường này trong tay Xiển giáo.
"Vậy ba thành lợi nhuận?"
Vẻ mặt Phi Liêm vẫn lạnh nhạt: "Nếu chân nhân không muốn bàn, vậy bây giờ xin mời rời đi."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đợi một lúc, thấy hắn không có ý định nói thêm, liền thở dài quay người rời đi.
Chờ hắn đi rồi, hai Phi Liêm xuất hiện từ phía sau, theo dõi cho đến khi hắn rời khỏi Tây Ngưu Hạ Châu mới quay đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận