Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 835:: Thiên Đạo Giáo xảy ra chuyện

Chương 835: Giáo phái Thiên Đạo gặp chuyện
Mấy người bọn hắn rất nhanh đã đến Lăng Tiêu bảo điện, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tới, đều tương đối quen thuộc đường đi, chỉ là so với mấy lần trước, lần này đến tâm tình khá hơn nhiều. Chờ bọn hắn đi vào, liền thấy Ngọc Đế cả người đều ỉu xìu. Sắc mặt hắn thật sự không tốt, hốc mắt sâu, mặt mày gầy gò. Thậm chí đến cả tóc cũng rũ xuống. Điều này so với vị Ngọc Đế hăng hái trước kia khác nhau như hai người!
Lâm Phóng xem xét tình hình này, lập tức kinh hô: “Ôi trời! Ngọc Đế ngươi sao lại thành ra thế này, mau nói cho ta biết là tên nào gan to bằng trời đã làm ra chuyện này, ta nhất định phải biết hắn.”
Vẻ mặt có chút bốc đồng, giọng nói còn mang theo âm điệu run rẩy không giấu được, đó là đang nén cười. Thế nhưng mà, Ngọc Đế nghe được nửa câu đầu thì tâm tình vẫn rất tốt. Ngươi đừng để ý đến hắn thật lòng hay giả dối, ít nhất là hắn đang quan tâm. Nhưng khi Lâm Phóng nói ra câu sau cùng, Ngọc Đế suýt nữa tức chết.
“Khụ khụ!!”
“Cái này không quan trọng, ta muốn biết nguyên nhân là gì.”
Lâm Phóng liếc mắt: “Cái này ai mà biết được?”
Nói xong, hắn còn ngẩng đầu nhìn lên trời, còn huýt sáo, rõ ràng ta biết, nhưng ta không nói cho ngươi. Ngọc Đế hít sâu, rồi lại hít sâu, phải dùng hết nghị lực mới đè nén được cảm xúc.
“Điều kiện.”
Hai chữ này hắn nghiến răng nói. Lâm Phóng cười hắc hắc: “Ta chỉ có một điều kiện, ngươi cho ta mượn sử dụng Thiên Thư.”
Ngọc Đế sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát: “Có thể, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, cái đồ chơi này dù sao cũng chỉ là bán thành phẩm, nó có rất nhiều hạn chế, đối với nhiều vấn đề chỉ có thể có câu trả lời mơ hồ, hoặc là dứt khoát không có đáp án.”
“Cái này không cần ngươi quan tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Ngọc Đế đồng ý. Lâm Phóng cũng nói cho hắn nguyên nhân: “Ngươi xui xẻo là vì vị trí Thánh Nhân. Vị trí Thánh Nhân không phải hạng người có đại nghị lực, đại phúc duyên thì không thể có được. Ngươi vẫn còn khá hơn, Yêu tộc ta có vị bán thánh hiện giờ đã nằm trên giường.”
Ngọc Đế không ngờ lại là đáp án này, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên khó coi. Khổ sở cố gắng lâu như vậy, mắt thấy đã sắp đạt được vị trí Thánh Nhân, kết quả lại được cho biết là không thích hợp, cái này ai chịu nổi.
“Có biện pháp giải quyết không?”
“Cái này ngươi có thể tìm Đạo Tổ lão nhân gia ông ta phản ánh một chút.”
Ngọc Đế: “……”
Hắn không nói gì. Tìm Đạo Tổ? Nếu hắn mà thật sự tìm thì đoán chừng Đạo Tổ cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn.
“Nếu giao dịch hoàn thành, vậy ta sẽ phải dùng Thiên Thư.”
“Dùng đi.”
Một lát sau, Lâm Phóng đi ra, vẻ mặt không được tốt lắm. Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: “Ngươi hỏi cái gì vậy?”
Lâm Phóng không nói, hiện giờ chỗ này cũng không phải là nơi thích hợp để nói. Quỷ Xa kéo tay Tôn Ngộ Không, nói: “Nếu sự tình kết thúc rồi, vậy chúng ta đi trước.”
Trước khi đi, Lâm Phóng nhìn về phía Ngọc Đế: “Nếu ngươi cảm thấy cái vị trí Thánh Nhân này thật sự là vướng víu, trên thực tế có thể từ bỏ, đến lúc đó ta sẽ đi tai họa… À không, ta sẽ đi tìm những người khác.”
Mà đáp lại hắn là cái lắc đầu kiên định của Ngọc Đế. Từ bỏ là không thể nào từ bỏ, cả đời này cũng không thể nào từ bỏ được. Lâm Phóng bỏ đi.
Khi ra khỏi Thiên Đình, Quỷ Xa mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã hỏi cái gì vậy?”
Lâm Phóng: “Lần trước lúc rời đi, Đạo Tổ nói ta đã không còn là chính mình, cho nên ta đã đi hỏi xem có phải ta cũng nhập kiếp không, Thiên Thư trả lời là có.”
Tôn Ngộ Không không hiểu: “Chuyện này thì sao?”
Quỷ Xa mặt mày ngưng trọng: “Điều này có nghĩa là hắn không còn khả năng chi phối đại kiếp nữa.”
Lâm Phóng trước kia vì sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy? Bởi vì trong đại kiếp, tất cả mọi người bị hạn chế, còn Lâm Phóng thì lại có thể làm được những điều mà họ không thể. Đại kiếp sẽ không thực sự ảnh hưởng đến hắn, nhưng những gì hắn làm lại có thể ảnh hưởng đến đại kiếp. Nhưng hôm nay hắn cũng đã nhập kiếp, trở thành quân cờ trôi nổi theo dòng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không có cách nào, trừ khi bây giờ ta rời khỏi Yêu tộc, tìm một chỗ để trốn tránh.”
Tuy Lâm Phóng sợ chết, nhưng hắn sẽ không làm vậy. Tôn Ngộ Không lúc này bỗng nhiên vỗ vai Lâm Phóng: “Không có gì, lão Tôn ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lâm Phóng cảm động sắp khóc. “Hầu ca mà!”
Giọng gọi này khiến cho Quỷ Xa bên cạnh nổi hết cả da gà. Mấy người trở về Hoa Quả Sơn. Bất quá mới về tới, Lâm Phóng đã thấy yêu quái mình lưu lại ở giáo phái Thiên Đạo đang chờ hắn. Lâm Phóng hỏi qua mới biết được, trong thời gian này giáo phái Thiên Đạo phát triển gặp chút trở ngại, có một số người dân vô tội tín phụng Thiên Đạo giáo đã gặp tai họa, khiến cho tại nơi bọn họ giảng đạo truyền ra những lời đồn đại cho rằng, tín phụng Thiên Đạo giáo sẽ bị trừng phạt. Thiên Đạo giáo là thứ mà Lâm Phóng dùng để đào tận gốc Phật môn, Lâm Phóng khẳng định sẽ coi trọng. Hắn cẩn thận hỏi thăm xong, xác định là có người đang quấy rối ở phía sau. Bởi vì quá nhanh. Lời đồn lan truyền quá nhanh. Từ khi có chuyện cho đến khi lời đồn lan truyền mấy lượt, chỉ khoảng bảy tám ngày. Vậy thì không cần nói cũng biết kẻ cầm đầu là ai. Phật môn mà thôi. Bọn họ học được sự khôn ngoan, biết không thể dùng vũ lực nên dự định đi từ phía dân chúng.
Lâm Phóng nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về phía Tôn Ngộ Không, hỏi: “Hầu ca, hay là ngươi giúp ta đi một chuyến?”
“Tại sao lại là ta?”
“Ngươi nhìn rõ hơn ta.”
Linh minh thạch hầu, thông thiên văn, hiểu địa lý, rất nhiều chuyện đều không qua được con mắt của Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không gật đầu: “Vậy cùng đi.”
Hai người bọn họ mang theo người liền xuất phát. Lâm Phóng đầu tiên đến nhà một người dân đã gặp nạn đầu tiên. Đây là một phú hộ, trong nhà làm ăn, họ Lưu, được xem như là người giàu có nổi bật trong vùng. Trước đó, nghe nói về giáo phái Thiên Đạo, dựa theo tâm lý "bái nhiều phúc nhiều" nên cũng cho Thiên Đạo giáo một vài thứ. Chỉ là, mọi thứ đều bị Thiên Đạo giáo từ chối. Điều này khiến Lưu Viên Ngoại kinh ngạc. Thế mà trên đời này lại có một giáo phái đặc biệt như vậy! Rất thích!
“Chờ chút!!” Lâm Phóng nghe đến đây thì có chút không nhịn được. “Lưu Viên Ngoại này sau đó không phải là càng thêm đưa tiền sao, ngươi càng không cần hắn càng hưng phấn phải không?”
Tiểu yêu giới thiệu tình hình nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phóng: “Phó giáo chủ, ngài làm sao mà biết được?”
“À, cái này….”
“Suy đoán thôi!!”
Hắn đâu thể nói là mấy ông Bá Tổng đều như vậy được.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó nhà hắn liền bắt đầu gặp ma quỷ, gây náo loạn, lòng người hoang mang.”
Chuyện tiếp theo cũng đơn giản, bắt đầu từ Lưu Viên Ngoại, rất nhiều phú hộ đã từng lui tới giáo phái Thiên Đạo cũng bắt đầu xảy ra chuyện.
“Đây là thù hằn với người giàu?”
“Có lẽ không phải.” Tôn Ngộ Không mở miệng: “Có lẽ là chúng ta đã chặn đường kiếm tiền của bọn chúng.”
Hắn chú ý một điều, những phú hộ này đều từng có ý quyên góp cho Thiên Đạo giáo. Điểm này rất quan trọng!
“Hừ, Linh Sơn lại hẹp hòi đến vậy sao?”
“Không nhất định là bọn họ làm, có thể là do thuộc hạ của bọn họ, chỉ là hiện giờ Linh Sơn chắc hẳn đã nhúng tay vào.”
Sự việc này có thể ban đầu chỉ là mấy chùa miếu đối mặt với thu nhập giảm sút mà sinh ra hành vi “chó cùng rứt giậu”, nhưng về sau sự việc làm lớn chuyện có lẽ hiệu quả không tệ, thế là đã bị Linh Sơn tiếp quản. “Nhưng Linh Sơn nhất định sẽ không tự mình ra mặt, việc này có lẽ do mượn tay người khác mà thành.”
Lâm Phóng nghe xong thì ngẩn người. “Hầu ca, ngươi được đấy chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận