Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 243:: 1 bút lớn đơn đặt hàng

Chương 243: Một đơn đặt hàng bút lớn
Nhưng hắn vừa dứt lời. Thái tử bên cạnh vội nói: “Phụ vương nghĩ lại a, quốc khố… Cân nhắc quốc khố a.” Quốc vương nghe đến quốc khố, mới tỉnh táo lại. Hùng tâm tráng chí vừa nhen nhóm của hắn bị dội ngay một gáo nước lạnh, dù rất muốn vung tay lên, hào phóng đặt luôn một vạn cây, nhưng đó là 300.000 linh thạch hạ phẩm. Con số này cũng không phải nhỏ. Quốc lực của Ngạo Lai Quốc dù không nhiều, nhưng cũng có thể móc ra. Nhưng nếu rút hết số tiền kia, bọn họ sẽ thực sự không còn tiền, nên vẫn phải kiềm chế một chút.
“Vậy trước tiên một ngàn cây đi.” Quốc vương hơi lúng túng nhìn Lâm Phóng, nói: “Chờ sau này, chờ sau này có tiền, ta nhất định mua nó một vạn cây, đến lúc đó khai cương thác thổ không còn là chuyện đùa.” Lâm Phóng cũng nhận ra sự xấu hổ vì túi tiền trống rỗng của Ngạo Lai Quốc. Bất quá có thể bán được một ngàn cây pháp trượng, đã là một niềm vui ngoài ý muốn. Một ngàn cây, đó chính là 30.000 linh thạch hạ phẩm. Đây không phải là một con số nhỏ.
“Đợt này sau khi ta trở về, ta sẽ cho người ta tăng ca chế tạo gấp rút cho quốc vương, tin rằng không bao lâu nữa, chúng ta có thể rèn đúc ra một ngàn cây pháp trượng.”
“Vậy ta chờ tin tức tốt của các ngươi.” Quốc vương cười cười. Sau đó quốc vương cố ý cấp cho Lâm Phóng giấy phép thương mại. Loại chứng nhận này bình thường chỉ cấp cho các đại thương hội đến Ngạo Lai Quốc buôn bán. Lâm Phóng nhận được giấy phép, liền định rời đi. Nhưng ngay lúc này, lại có người vội vã đi tới, hắn trước nhìn thái tử một chút, sau đó ghé tai quốc vương nói vài câu. Sắc mặt quốc vương lập tức trở nên khó coi, trừng mắt nhìn thái tử đang đứng phía dưới.
Thái tử vẻ mặt khó hiểu, dạo này hẳn là không gây ra chuyện gì chứ. Chờ người kia đi rồi, quốc vương trừng mắt thái tử, nói: “Vừa nhận được tin, có kẻ xấu xâm nhập nhà tắm nữ, hơn nữa ngươi còn đi theo?”
Thái tử: “…”
Lâm Phóng: “Phụt!”
Thái tử: “Phụ vương, người nghe ta giải thích.”
Lâm Phóng nghiêm mặt nói: “Ai! Ta ngược lại thấy chuyện này cũng không có gì thôi, thái tử đã là người lớn, tục ngữ nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, hắn cũng chỉ là đang trưởng thành mà thôi. Nên cho hắn tìm bà nương đi.”
Bị ngắt lời, thái tử không thể tin nổi nhìn Lâm Phóng. Rõ ràng là hắn gây họa, vậy mà còn mặt dày nói hươu nói vượn, gia hỏa này còn có tiết tháo sao?
“Phụ vương, chuyện này thật ra…”
Lâm Phóng: “Thật ra cũng không có gì thôi, dù sao cũng là thái tử thôi, ngắm gái đẹp, vun đắp chút tình cảm, còn có thể làm phấn chấn tinh thần, theo thuyết pháp khoa học, nhìn nhiều gái đẹp có lợi cho sức khỏe.”
“Cho nên thái tử cũng chỉ muốn ngắm một chút dáng đẹp mà thôi, hắn có lỗi gì?”
Thái tử: “Phụt!”
Hắn giờ muốn thổ huyết. Quốc vương nhìn ánh mắt của thái tử cũng ngày càng không đúng.
“Phụ vương.”
“Thôi, ngươi đừng nói nữa.” Quốc vương không nhịn được ngắt lời, nói: “Ta biết ngươi đã lớn, nhưng loại chuyện này vẫn là nên kiềm chế một chút đi.”
“Sau này đừng để ta nghe thấy chuyện này nữa.”
Đây đã là lần thứ ba thái tử bị ngắt lời. Câu nói đến miệng, là nói không được cũng nuốt không trôi, nghẹn trong cổ họng, một trận khó chịu.
Sau khi nói xong, quốc vương liền nhìn sang Lâm Phóng.
“Lâm tiên sinh, đường xa tới đây, ta ngược lại chưa hết tình chủ nhà, chi bằng dời bước, ta sẽ cho người chuẩn bị yến tiệc, lấy ra rượu ngon, chúng ta cùng uống.”
“Vậy dĩ nhiên là quá tốt rồi.” Lâm Phóng cũng muốn đi rồi, nhưng quốc vương đã quá thịnh tình, nếu hắn không đáp ứng, là không nể mặt. Thế là mọi người đi sang một gian phòng khác. Nơi này đã có cung nữ dọn lên rượu ngon món ngon, còn có mấy vũ nữ đang chờ, nhạc công cung đình cũng đã sớm chuẩn bị xong. Theo tiếng nhạc nổi lên, vũ nữ uyển chuyển nhảy múa ở giữa sân khấu. Lâm Phóng vừa ăn mỹ thực, vừa ngắm gái đẹp, lại uống rượu ngon, cảm thấy cuộc đời cũng chỉ như vậy thôi. Quốc vương tự mình mời rượu hắn nói: “Ta muốn phái sứ giả, theo Lâm tiên sinh cùng về Hoa Quả Sơn, đến lúc đó Ngạo Lai Quốc ta cùng Hoa Quả Sơn không chừng còn có thể kết minh.”
Thái tử cau mày, nhưng vì uy nghiêm của quốc vương, không dám lên tiếng. Lâm Phóng uống rượu, cười nói: “Quốc vương quá khen rồi, ta thấy ái ngại quá, nếu quốc vương xem trọng Hoa Quả Sơn ta, vậy Hoa Quả Sơn ta tự nhiên là hoan nghênh rồi.”
“Ha ha ha, Lâm tiên sinh khiêm tốn.”
Sau đó uống ba lượt rượu, thức ăn năm món, quốc vương uống đến đỏ bừng cả mặt. Lâm Phóng thì vẫn ổn, với tu vi hiện tại của hắn, mấy loại rượu này uống vào chẳng khác nào nước lã, muốn làm hắn say ngã, ít nhất cũng phải là linh nhưỡng. Đến khi yến tiệc kết thúc, bên ngoài đã tối đen. Lâm Phóng được quốc vương sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng khách. Chờ hắn đi rồi, quốc vương đang say khướt lập tức tỉnh táo lại, dẫn theo thái tử đang đầy bụng nghi ngờ đến thư phòng.
“Phụ vương, vì sao người lại có thái độ tốt với hắn như vậy?” Thái tử vừa vào thư phòng liền hỏi một câu. Quốc vương sau khi ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi thấy Hoa Quả Sơn thế nào?”
“Đại họa trong lòng.” Thái tử không cần nghĩ ngợi đã thốt ra: “Hoa Quả Sơn này tuy mới nổi danh không lâu, nhưng thế phát triển quá mạnh, hiện giờ đã là đại họa trong lòng Ngạo Lai Quốc, không trừ khử không được.”
Quốc vương hỏi tiếp: “Vậy làm sao trừ?” Thái tử im lặng. Tuy nói là nói như vậy, nhưng thực lực của Ngạo Lai Quốc hiện giờ, muốn đối đầu với Hoa Quả Sơn, quả thực là lấy trứng chọi đá, vọng tưởng hão huyền.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà nhìn?” Hắn không cam tâm. Là thái tử Ngạo Lai Quốc, là một Nhân tộc cao quý. Hắn cảm thấy kiêu ngạo về xuất thân của mình. Trong nhận thức của hắn, Yêu tộc luôn là tồn tại bị Nhân tộc chèn ép, là chuột chạy qua đường, vậy mà hôm nay lại muốn hắn cúi đầu trước một Yêu tộc, không thể nghi ngờ là sỉ nhục, không cam lòng. Quốc vương nhìn hắn, cuối cùng khẽ thở dài.
“Ai!”
“Ngươi nên hiểu rằng với thực lực của Ngạo Lai Quốc bây giờ, căn bản không thể đánh lại Hoa Quả Sơn.” Chúng ta thậm chí cả hai yêu trên đảo kia còn phải nhờ Hoa Quả Sơn mới có thể giải quyết.
“Có điều ngươi có nghĩ rằng không, nếu chúng ta cứ một mực căm hận Hoa Quả Sơn như vậy, thì kết quả sẽ là gì? Chỉ có hủy diệt thôi, Hoa Quả Sơn sẽ vì thái độ của chúng ta mà tiêu diệt toàn bộ Ngạo Lai Quốc.”
“Bọn chúng dám...” Thái tử lạnh lùng nói: “Nhân tộc ta thế lớn, nếu Hoa Quả Sơn dám làm vậy, tu sĩ tông môn Đông Thắng Thần Châu, quốc gia Nhân tộc Nam Thiệm Bộ Châu, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”
“Ta nghe nói quốc gia Nhân tộc lớn nhất Nam Thiệm Bộ Châu, tên là Đại Hán.”
“Có lẽ chúng ta có thể đi cầu viện.”
“Đại Hán đó xưa nay tự coi mình là thiên triều thượng quốc, chỉ cần chúng ta đi cầu viện, chắc hẳn bọn chúng sẽ không làm ngơ.” Quốc vương lại lắc đầu.
“Thôi bỏ đi.”
“Chưa nói đến việc đường đến Nam Thiệm Bộ Châu xa xôi, người của chúng ta có thể tới đó không, cho dù có đến được, Đại Hán kia cũng chưa chắc sẽ thực sự đến giúp chúng ta.”
“Ngoài ra một khi để Hoa Quả Sơn biết chuyện này, thì chúng ta sẽ chỉ diệt vong nhanh hơn thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận