Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 111:: lạc đường

Chương 111: Lạc đường Ba tuần rượu qua, thức ăn đã nếm đủ vị. Lâm Phóng thấy thời cơ không sai biệt lắm liền quay sang phía Hầu Ca nói: "Ta mắc tiểu quá, đi giải quyết chút."
Hầu Ca khoát tay, ngược lại không để ý: "Đi đi."
Lâm Phóng quay người, trèo xuống bàn, hướng phía bên ngoài yến hội đi ra. Mà sau khi hắn đi, cũng có người rời khỏi phòng yến hội.
Ma Ngang nhìn lướt qua bóng lưng Lâm Phóng, quay đầu nhìn về phía Linh Hư tử, cười hỏi: "Linh Hư tử tiên sư, con tiểu ô quy kia là sủng vật do Tôn Tiên sư nuôi sao?"
Linh Hư tử lắc đầu, nói: "Đó là huynh đệ của Tôn sư đệ."
"Hơn nữa còn là bạn của tổ sư, tổ sư đã đối đãi hắn bằng lễ nghĩa của bậc trưởng bối."
Ma Ngang: "???"
Lúc đầu cứ tưởng trong ba người ở Linh Đài Sơn lần này, Linh Hư tử có địa vị cao nhất, không ngờ con tiểu ô quy này địa vị lại cao hơn. Bạn của tổ sư.
Trong Tam Giới, ai có thể làm bạn của tổ sư chứ? Ai chẳng phải là những người cao cao tại thượng, uy trấn tam giới. Tổ sư đã đối đãi hắn bằng lễ nghĩa của bậc trưởng bối, quả thực là nâng địa vị của Lâm Phóng lên cao vô hạn.
"Không ngờ lại là một vị cao nhân như vậy, vừa rồi thế mà chưa từng bái kiến, Ma Ngang thật sợ hãi." Ma Ngang một mặt kinh sợ lau mồ hôi.
Nghĩ đến hành động của mình vừa rồi. Chắc là không có gì quá đáng chứ.
"Thái tử chớ trách, huynh đệ ta đây không câu nệ tiểu tiết, cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi." Hầu Ca thấy hắn cũng được, nên hảo tâm giải thích.
Hắn đã nói vậy, thái tử Ma Ngang yên tâm hơn nhiều…
Bên này. Lâm Phóng sau khi rời khỏi phòng yến hội. Liền theo loại cảm ứng không rõ trong lòng, hướng phía rừng đá mà tiến đến.
Ngũ Hành độn thuật khởi động, giúp hắn ở trong long cung như cá gặp nước, phối hợp thêm hư thực chuyển đổi, càng thêm quỷ dị không ai sánh bằng, không ai có thể phát hiện được tung tích của hắn.
Chỉ là đi một lát, Lâm Phóng liền phải dừng lại. Vì hắn phát hiện sự tình không ổn. Hắn giống như bị lạc đường!! Không đúng. Không phải giống như, mà là xác thực lạc đường.
Tuy có thể cảm ứng được sức mạnh Nhược Thủy ở ngay gần, nhưng nơi này đều là tường cao cùng lầu các, đồng thời đủ loại cấm chế che mắt người, khiến người ta không tìm được phương hướng.
Đến nước này, Lâm Phóng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Thuật độn thổ khởi động. Thân hình Lâm Phóng lóe lên một cái rồi biến mất, khi xuất hiện lại, đã đến bên ngoài một cái viện. Điều khiến hắn hơi lạ là, nơi này vậy mà không có một người thủ vệ nào. Long cung hiện giờ đang giới nghiêm, không nói năm bước một trạm gác thì cũng có thể thấy rất nhiều vệ binh, cơ bản đi một hồi liền gặp vài người, mà không ai hành động đơn lẻ. Nếu không có hư thực chuyển đổi và âm dương ngũ hành độn thuật, hắn e là đã sớm bị bắt rồi.
"Ta cảm giác nơi này cách chỗ phong ấn rất gần." Thanh âm Nhược Thủy vang lên trong đầu Lâm Phóng.
Lâm Phóng cũng có cảm ứng này. Càng gần Nhược Thủy, hắn càng cảm nhận rõ sự liên kết huyết mạch.
Bất quá, Nhược Thủy này mang đến cho hắn một cảm giác có chút không đúng. Nhược Thủy trong đầu mang đến cho hắn cảm giác rất ấm áp, như một người mẹ, còn hiện giờ hắn cảm nhận lại âm lãnh, đầy tính công kích, như một đấu sĩ. Dù đấu sĩ này đang ngủ say, nhưng ý chí chiến đấu của nàng chưa bao giờ tan biến.
"Nhược Thủy tỷ tỷ."
"Sao vậy?"
"Trước kia ngươi từng nói bản thân gây ra rất nhiều chuyện sai trong thời kỳ Thượng Cổ, dẫn đến thân thể bị đánh tan một lần."
"Ừ, có vấn đề gì không?" Thanh âm Nhược Thủy có chút bất thường.
"Vậy ta có thể hỏi là chuyện gì không?" Lâm Phóng tò mò hỏi.
Nhược Thủy trầm mặc. Lâm Phóng chờ rất lâu, không thấy nàng mở miệng nữa. Đang lúc hắn tưởng Nhược Thủy không định nói, thì Nhược Thủy bỗng mở lời: "Vì yêu, ta từ khi sinh ra ở Thượng Cổ đến nay vẫn cô đơn, mọi sinh linh chỉ cần đến gần ta đều sẽ tử vong."
"Cho nên một thời gian rất dài, ta hóa thành một cái hồ lớn, lặng lẽ chờ đợi."
"Rồi sau có những người đến lãnh địa của ta."
"Lúc đó họ còn rất nhỏ yếu, mỗi ngày đều giãy dụa giữa sự sống và cái chết, thế nhưng trong lòng tràn đầy ánh sáng, chưa từng nhụt chí."
"Ta chưa từng thấy sinh linh nào như vậy, liền lập tức bị thu hút."
"Ta thấy họ từ nhỏ yếu đến mạnh mẽ, từ ăn thịt sống, đến nắm giữ lửa, từ ngu muội đến văn minh."
"Sau đó có một cô bé đi đến trước mặt ta."
"Người phát hiện ta, họ e ngại ta, muốn ta rời đi, nhưng nơi này là lãnh địa của ta, ta đã ở đây từ thời Thượng Cổ."
"Cho nên chúng ta xảy ra xung đột." Thanh âm Nhược Thủy dần trở nên trầm thấp.
"Và điều quan trọng nhất là, cô bé ấy ngoài ý muốn tử vong trong lúc xung đột."
"Sau đó ta liền đi."
"Đi?" Lâm Phóng có chút bất ngờ. Theo mạch truyện, chẳng phải sẽ đại sát tứ phương, báo thù cho cô nương kia sao?
"Đi chứ."
"Sở dĩ người chọn nơi đó định cư là vì xung quanh không có yêu thú mạnh mẽ, mà yêu thú không dám đến là vì có ta."
"Hơn nữa, ngươi cảm thấy một khi Nhược Thủy nổi giận thì sẽ thế nào?"
Lâm Phóng nghĩ một chút: "Chắc sẽ có không ít sinh linh chết." Năng lực của Nhược Thủy rất bug, chỉ cần tiếp xúc đến nàng, thì cơ bản chắc chắn sẽ chết. Mà nếu Nhược Thủy nổi giận, hậu quả sẽ rất khó lường.
"Cho nên sau này Thiên Đình muốn thảo phạt ta, ta liền đánh với họ, đánh không lại liền bị nhốt vào Thiên Hà."
"Thực ra nơi này cũng không tệ lắm."
"Ta vốn cũng chỉ muốn tìm một nơi lặng lẽ chờ đợi." Nghe Nhược Thủy kể lại, Lâm Phóng cảm nhận được sự bi thương và cô đơn trong lòng nàng.
"Vậy sau này ta sẽ ở cùng ngươi."
"Được." Nhược Thủy khẽ cười. Lâm Phóng cũng cười, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi xuyên qua một cái đình viện, trước mặt Lâm Phóng xuất hiện vô số sương mù màu trắng, không khí cũng trở nên ẩm ướt và nóng bức. "Nơi này là chỗ nào vậy?" Lâm Phóng lẩm bẩm.
Rồi sau đó… "Ai đó?" một tiếng kinh hô vang lên bên tai Lâm Phóng. Sau đó là tiếng bước chân lốp bốp, cùng với tiếng huyên náo.
"Không phải, ta không phải người, ta là khách nhân đến Long Cung, ta, ta lạc đường." Lâm Phóng cũng trở nên khẩn trương, không ngờ ở đây lại gặp phải người. Chỉ có thể dùng lý do lạc đường để ngụy biện.
"Khách nhân?" thanh âm kia rõ ràng giãn ra.
Sau đó, sương trắng trước mặt Lâm Phóng đột nhiên cuộn trào, một đôi chân trắng xuất hiện trước mặt hắn, bên trên chân trắng còn có vài vảy màu đen lấp lánh ánh sáng bảy màu. Đây chính là ngũ thải ban lan trong truyền thuyết sao?
Lâm Phóng nhìn đôi chân trắng, cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa, thế mà có thể giải quyết cả những vấn đề hóc búa như vậy. Thật là đáng kinh ngạc!!
Trong lúc hắn đang cảm thán thì một đôi tay mềm mại nhấc hắn lên, đặt trong lòng bàn tay.
"Là một con tiểu ô quy." Long Nữ chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn. Bàn tay nhỏ còn xoa xoa lưng hắn: "Thật đáng yêu."
"Ngươi là sủng vật của vị khách nào vậy? Sao lại lạc đường, đáng thương quá, chờ ta tắm rửa xong sẽ mang ngươi về có được không?" Nàng mong chờ nhìn Lâm Phóng.
Tắm rửa?
Ánh mắt Lâm Phóng dần dời xuống, quả nhiên thấy một mảnh vải trắng. Vải trắng che đi làn da trắng nõn non mịn. Thật sự là cảnh đẹp ý vui mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận