Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 699:: tới để cho ta a hai lần

Chương 699: Đến cho ta ăn hai lần.
Thanh kiếm này Ngọc Đế nhận biết, kiếm danh Bèo Tấm.
Mẹ nó!!
Thông Thiên Giáo Chủ tới.
Ngọc Đế lần này thật sự muốn chui xuống gầm bàn, nhưng quay đầu nhìn lại, bàn đã bị đánh thành hai nửa.
Hắn lại quay đầu, trước mặt đã có thêm một đạo nhân béo mặt hung tướng.
“Thánh Nhân ở trên.”
Ngọc Đế không hổ là Ngọc Đế, khí thế vẫn phải có.
Nếu không có cách nào chui xuống gầm bàn, hắn cũng chỉ phải bày ra vẻ mặt trấn định.
“Ngươi cho ta leo cây?”
Thông Thiên Giáo Chủ mắt híp lại.
Ngọc Đế run rẩy, hắn cảm nhận được sát ý nồng đậm, đây không phải từ Thanh Bình kiếm phát ra, mà là từ vị Thánh Nhân trước mặt.
Thánh Nhân động sát tâm, thì có ai sống được sao?
“Không có, tuyệt đối không có, trẫm... Ta đang định đi nghênh đón Thánh Nhân.”
Sợ!!
Nhất định phải sợ.
Nếu dám cứng rắn một chút, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Mà nói là phía trên cứng rắn, hay là phía dưới cứng rắn?
Thông Thiên Giáo Chủ: “A...? Ngươi đang định nghênh đón ta? Vậy là ta hiểu lầm ngươi?”
“Đúng đúng… Không đúng, không đúng, là ta hiểu lầm chính mình.”
Vốn Ngọc Đế còn đang gật đầu, nhưng khi sát ý trên người Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên bùng lên, hắn lập tức đổi giọng, trở mặt nhanh hơn lật sách.
“Hết thảy đều là lỗi của ta, không liên quan đến Thánh Nhân.”
“Ha ha!!”
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh hai tiếng.
Sau đó hắn nhìn xung quanh: “Lăng Tiêu Bảo Điện bị hủy rồi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Không trách, không trách.”
Ngọc Đế trong lòng đang rỉ máu, phòng ốc của hắn, chỗ hắn thường uống rượu nghe hát với một, hai trăm phi tần, nhưng mạng nhỏ chỉ có một, vì cái mạng nhỏ, vậy chỉ có thể miễn cưỡng không trách.
“Vậy thì tốt rồi.”
Lúc này, đám thần tiên đi nghênh đón cũng đã trở về.
Khi bọn họ thấy bộ dạng này của Ngọc Đế, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Nói đi thì nói lại, Ngọc Đế có chút mất mặt. Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, chắc gì đã tốt hơn Ngọc Đế, ít nhất Ngọc Đế còn đứng, đổi thành bọn họ chắc sớm quỳ rồi.
Ngọc Đế thấy Thông Thiên có vẻ không muốn đánh mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay Thánh Nhân đến đây có chuyện gì vậy?”
Ngọc Đế cười cười.
Thông Thiên cũng cười.
Thái Bạch Kim Tinh trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên sau khi Thông Thiên cười xong, nói: “Ta tới cho ngươi ăn hai quyền.”
Nụ cười của Ngọc Đế cứng đờ.
Cái thứ đồ quỷ gì?
Cho ta ăn hai quyền??
“Thánh Nhân nói đùa.”
Hắn gắng gượng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, thăm dò hỏi một câu.
Nụ cười của Thông Thiên Giáo Chủ càng thêm mê người, lắc đầu ngay trước mặt hắn, cười nói: “Không phải đang nói đùa, ta tương đối nghiêm túc, ngươi tốt nhất trong lúc làm Ngọc Đế đừng có lười biếng tu luyện, nếu không ta sợ ngươi không gánh nổi hai quyền này.”
Mặt Ngọc Đế trắng bệch.
“Thật không thể thương lượng lại sao?”
“Không thể.”
Thông Thiên Giáo Chủ rất có nguyên tắc.
Nói đánh ngươi hai quyền liền đánh ngươi hai quyền, tuyệt đối sẽ không đánh thêm một quyền, cũng sẽ không đánh thiếu một quyền.
Ngọc Đế nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh sắc mặt cứng đờ: “Bệ hạ, Thánh Nhân đã nói vậy, lão thần thấy ngài cứ làm theo đi, nếu không Thánh Nhân nổi giận không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Ngọc Đế: “……”
Tầm mắt của hắn cuối cùng từ Thái Bạch Kim Tinh chuyển xuống.
Thái Bạch Kim Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sợ Ngọc Đế lúc này lại nói một câu: “Làm phiền ái khanh.”
Ngọc Đế chưa chắc chịu được hai quyền, nhưng hắn thì ăn một quyền là chết.
“Vậy thì tới đi.”
“Cũng được.”
Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ cuối cùng cũng có chút tán thưởng.
Ngọc Đế này dù không có tấm lòng lương thiện và bao dung như lúc còn là người phàm, nhưng vẫn còn chút đảm đương.
Sau đó hắn đấm một quyền.
Quyền này không dùng chiêu số cao siêu gì, chỉ là một quyền bình thường, những thần tiên ngồi đây đương nhiên cũng nhìn ra, có thể nhìn ra đây đúng là một quyền rất bình thường.
Nhưng chính cái một quyền bình thường này, khi đánh lên người Ngọc Đế, hắn lại tỏ ra vô cùng đau đớn.
Thân thể Ngọc Đế rung lên, trán nổi gân xanh.
Đạo tâm của hắn nứt toác ra.
Không chỉ là đạo tâm, mà đạo quả hoàn mỹ do hắn tu luyện vô lượng kiếp cũng nát bét.
Một quyền này của Thông Thiên Giáo Chủ nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại không tổn thương đến nhục thể linh hồn những thứ tầm thường, thậm chí không liên quan đến tu vi, mà trực tiếp nhắm vào cái đạo của một người.
Đây là một quyền làm nát đạo.
“Sao rồi?”
“Ta còn chịu được, Thánh Nhân cứ tiếp đi.”
Ngọc Đế gắng gượng đứng dậy từ dưới đất.
Bị một quyền đánh nát đạo tâm đạo quả, huyết khí trong lòng cũng bị kích phát vài phần.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng không nói nhảm, vung tay lại đấm thêm một phát.
Bốp! Bốp bốp! Răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Từng đợt âm thanh truyền đến, lúc đầu còn ít, sau thì nối thành một mảng.
Mỗi một tiếng vang lên, mặt Ngọc Đế lại đắng chát thêm một phần, vì điều đó đại diện cho một vết nứt trên đạo tâm, và cuối cùng đạo tâm hoàn toàn vỡ thành cặn bã, không những thế đạo quả cũng nát hơn phân nửa.
“Không tệ, ăn hai quyền của ta mà không chết, xem ra ngươi thật sự không có lười biếng.”
Vẻ mặt Thông Thiên Giáo Chủ lạnh nhạt.
Hắn kiểm soát lực đánh của mỗi một phần rất chuẩn.
Nếu là Ngọc Hoàng Đại Đế vừa mới trải qua Vô Lượng Kiếp thành tựu Ngọc Hoàng chính quả đến ăn hai quyền của hắn, thì toàn thân tu vi sẽ tan biến, lập tức biến thành phàm nhân rơi xuống phàm trần, trải qua vạn kiếp luân hồi, may ra mới có thể trở lại.
Nhưng bây giờ xem ra, Ngọc Đế những năm nay nhìn có vẻ ăn chơi trác táng, nhưng chưa từng lười biếng tu luyện.
Trình độ cứng rắn của đạo quả... Đáng sợ thật!!
Hai quyền còn gần một nửa.
“Vậy Thánh Nhân có hài lòng không?”
“Không hài lòng.”
Mặt Ngọc Đế lập tức xám như tro.
“Nhưng ta nói được làm được, đã nói chỉ đánh ngươi hai quyền thì sẽ không thêm một quyền nào.”
“Ta xin ngươi giải quyết giúp một việc được không?”
Xin ta?
Ngọc Đế thở phào: “Ngài nói đi.”
“Ngươi đang giữ hồn phách Lục Nhĩ Mi Hầu đúng không? Định đưa vào Lục Đạo Luân Hồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Đưa cho Bình Tâm nương nương.”
Ngọc Đế có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
“Ta đồng ý với ngươi.”
“Ngoài ra đưa thêm lời nhắn giúp ta, cứ nói con khỉ này ta đưa cho nàng làm tiểu đồng, về sau sẽ đi theo nàng, tốt nhất là luôn bên cạnh nàng, tránh để người khác tính kế.”
Mặt Ngọc Đế tối sầm.
“Hiểu rồi.”
Sau khi Ngọc Đế đồng ý, Thông Thiên Giáo Chủ xoay người biến mất.
Lúc này Ngọc Đế mới hoàn toàn yên tâm, hắn ngồi bệt xuống đất, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
“Hô, cuối cùng cũng qua.”
Lúc này Thái Bạch Kim Tinh vội vàng xông đến: “Bệ hạ, ngài không sao chứ?”
Nghe câu này, mặt Ngọc Đế lập tức tối sầm, trừng Thái Bạch Kim Tinh một cái, nhưng cuối cùng nghĩ lại nên thôi không phát tác, nói: “Dừng hết tất cả hành động nhắm vào Tôn Ngộ Không.”
“Vậy nếu có người khác hại Tôn Ngộ Không thì sao?”
“Vậy cũng phải bảo vệ, Tôn Ngộ Không có chuyện gì, không chừng Thông Thiên Giáo Chủ lại tới nữa.”
Thái Bạch Kim Tinh gật gật đầu.
“Đúng rồi bệ hạ, còn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sau khi Thông Thiên Giáo Chủ đi rồi, hình như không dỡ bỏ Tru Tiên kiếm trận ở Nam Thiên Môn.”
“Ngọa Tào!! Sao ngươi không nói sớm.”
Răng rắc!
Ngọc Đế trở nên kích động, đạo quả lại nát thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận