Trùng Sinh Thành Rùa: Bắt Đầu Bị Tôn Đại Thánh Nhặt Được

Chương 772:: đem chính mình cho hố

Chương 772: Tự mình đào hố chôn mình
Lâm Phóng thấy dáng vẻ này, liền biết Hầu Ca đang nghiêm túc, đây là muốn quyết đấu thật với hắn. Hắn vội vàng quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Thế nhưng là...... Một đám lửa xuất hiện. Đó là một đoàn ngọn lửa màu đen, hướng phía hắn liền đánh tới. Lâm Phóng trực tiếp ngã ngửa ra sau, ngọn lửa này nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng khi đánh vào người lại nặng như nghìn cân, càng quan trọng hơn là ngọn lửa gần như bất diệt này, đang đánh vào lưng hắn, lại không bốc cháy trên người hắn. Thủ đoạn khống hỏa này có thể nói là tuyệt nhất. Nếu như là bình thường, Lâm Phóng có lẽ sẽ giơ ngón tay cái lên, khen một tiếng thủ đoạn hay! Nhưng bây giờ...... Phải giữ mạng trước đã. Sau khi bị đánh trúng, hắn liền hiểu rõ mình sắp gặp chuyện không may. Bởi vì trời tối, một bóng đen đã xuất hiện trên đầu hắn. Hắc Hùng Tinh!! Thân thể to lớn kia đang lao thẳng xuống. Không có gì bất ngờ xảy ra, không đến một giây nữa, mặt của Lâm Phóng sẽ có một cuộc tiếp xúc thân mật với mông của Hắc Hùng Tinh, sau đó đầu của hắn sẽ phải chịu một cú va chạm mãnh liệt, mũi...... có thể sẽ bị mù, quan trọng hơn là hắn sẽ mất đi ý thức. Mà trong tình huống này, một khi hắn mất đi ý thức...... Hậu quả khó mà lường được a.
Ầm! Một tiếng nổ lớn, Hắc Hùng Tinh nện ầm ầm xuống đất, còn rất không biết xấu hổ cọ xát trên mặt đất. Bụi đá trên mặt đất bị hắn cào ra cả đám. Cảm giác không sai biệt lắm. Hắc Hùng Tinh đứng dậy, cúi đầu xem xét, trên mặt đất có một cái hố to. Nhưng Lâm Phóng không thấy bóng dáng đâu. Một khắc sau, Hắc Hùng Tinh bỗng nhiên cảnh giác đứng lên, một loại cảm giác nguy hiểm đột ngột xuất hiện trong đầu. Ngay sau đó, một cây gậy kim cô phá gió lao tới!! Nhưng không phải đánh hắn. Hắc Hùng Tinh chỉ có thể miễn cưỡng thấy một cái bóng đen tan thành mây khói dưới gậy kim cô, nhưng hắn rất chắc chắn bóng đen kia không bị gậy kim cô đánh trúng, bởi vì cảm giác nguy hiểm khó hiểu kia cũng không hề giảm bớt. “Đi đâu?” “Không biết, hắn hư thực chuyển đổi quá nhanh.” Tôn Ngộ Không đã mở hỏa nhãn kim tinh, vẫn như trước chỉ bắt được một vài chi tiết. Nhưng Lâm Phóng luôn muốn hóa thật, cứ mãi trốn tránh cũng không phải là tính cách của hắn. Còn Lâm Phóng...... Hắn rất im lặng. Đã nói là chỉ luyện tập một chút thôi mà? Đã nói sẽ cùng ta một đội đâu? Trước đó còn thề thốt sẽ không lừa ta, vậy mà vừa mới mở màn đã trở mặt hết cả đám rồi. Nhưng vở kịch này nhất định phải diễn tiếp, nếu không thì khổ sở uổng phí rồi! Lâm Phóng nhìn về phía chân trời, không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó đã có người đang theo dõi, chắc là Quảng Thành Tử vẫn đang xem tường thuật trực tiếp tình hình thực tế. Lâm Phóng suy nghĩ tới lui, cuối cùng cắn răng cảm thấy đánh một trận cũng không sao. Thế là hắn lượn ra phía sau Hắc Hùng Tinh. Hắc Hùng Tinh đang cảnh giác xung quanh còn chưa kịp phản ứng, thì bị ăn một cước vào mông. Cú đá mạnh mẽ, đầy lực. Hắc Hùng Tinh với thân thể nặng gần một tấn bị bay ra ngoài. Ầm. Tạo ra một cái hố to trên mặt đất. Mà Tôn Ngộ Không cũng không ra tay, vì hắn đang đứng ngay trước Hắc Hùng Tinh. Lâm Phóng biết hắn nhìn thấy, nên cố ý chọn góc khuất tầm nhìn, hơn nữa một khi hắn ra tay, nhất định phải nhanh, nhưng khi đánh tới Lâm Phóng, nhất định sẽ phải đánh Hắc Hùng Tinh trước. Có chút thú vị!! “Tất cả yêu quái tản ra.” Tôn Ngộ Không ra lệnh một tiếng, sau đó tất cả yêu quái đều tản ra. Còn Hầu Ca thì bay lên không trung. Lâm Phóng thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười: “Đây là muốn ta từng người đánh tan sao? Hầu Ca quả nhiên vẫn yêu ta.” Trong lòng hắn tràn đầy cảm động. Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn mông của Hạt Tử Tinh, thật to, thật tròn, đánh vào chắc chắn xúc cảm không tệ. Nhưng hắn vừa mới xuất hiện, bên tai đã truyền đến một trận gió xé lớn. Cái gì vậy? Lâm Phóng vô ý thức quay đầu lại, sau đó cả người giật bắn mình. Hầu Ca, cùng cây gậy kim cô kia đã lao đến trước mặt hắn, hơn nữa biểu hiện của Hầu Ca vô cùng chăm chú, đôi mắt vàng chăm chú nhìn hắn. Nhanh! Quá nhanh!! Và đây chính là biện pháp của Tôn Ngộ Không, dùng tốc độ cực hạn để giành chiến thắng. Còn những yêu quái kia, quả thực là muốn đưa cho Lâm Phóng từng người đánh bại, nhưng hắn thực sự có cơ hội này sao?
Lâm Phóng: “......” Hắn cuối cùng vẫn chọn từ bỏ. Hay là cứ tạm thời trốn tránh đi đã. Còn Tôn Ngộ Không thì đánh mạnh xuống đất, nhìn nơi Lâm Phóng biến mất, khẽ tặc lưỡi. Vẫn chưa đủ nhanh, phải nhanh hơn mới được. Chiến đấu tiếp theo tương đối đơn giản, Lâm Phóng cần phải tìm thời điểm đột phá, cần ra tay trước khi Hầu Ca đến, còn Hầu Ca thì cần phải tăng tốc liên tục, phải giải quyết hắn bằng một gậy trước khi Lâm Phóng kịp phản ứng. Đây là một cuộc so tài tốc độ, cũng là cuộc đụng độ của tư duy. Tôn Ngộ Không xẹt qua các địa điểm, bên tai không ngừng vang lên tiếng xé gió. Còn Lâm Phóng thì vừa chạy trốn, vừa ra tay, mấy lần suýt chút nữa đã bị đánh trúng. Mấy yêu quái khác lúc đầu còn thấy náo nhiệt, nhưng một lúc sau liền phát hiện có gì đó không ổn, trận chiến này bọn chúng căn bản không thể chen chân vào. Bọn chúng không có thủ đoạn đối phó Lâm Phóng, cũng không có khả năng quan sát nhạy bén như hắn. Còn Hầu Ca...... có thể đuổi kịp cũng đã là vấn đề. Ở đây trừ Phi Liêm ra, không một ai dám chắc thắng Hầu Ca về tốc độ. Thế là người tham gia liền biến thành khán giả. “Bọn họ định đánh tới khi nào?” “Xem xét bốn phía.” “Chẳng phải là so tốc độ sao?” “Tốc độ đạt đến cực hạn rồi thì cái quyết định nhanh chậm sẽ biến thành tư duy.” “Vậy các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” “Giáo chủ.” Đáp án này là thống nhất. Dù Lâm Phóng thật sự có thể thắng Tôn Ngộ Không về tốc độ thì người thắng cũng nhất định là Tôn Ngộ Không, bởi vì một khi so đấu tư duy thì không ai là đối thủ của Tôn Ngộ Không. Gia hỏa này, ý chí chiến đấu khiến tư duy và ý chí của hắn có thể duy trì ở trạng thái hoàn hảo nhất. Mà bây giờ Tôn Ngộ Không đã bùng lên ý chí chiến đấu. Lâm Phóng cũng chú ý tới điểm này, thế là hắn càng bó tay. Hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Sớm biết lúc trước nên cự tuyệt Hầu Ca, dù sao Xiển giáo cũng không dám làm gì bọn hắn, cần gì phải bày thêm chuyện làm gì, giờ thì tự đào hố chôn mình rồi.
Mà lúc này, ở Côn Lôn xa xôi, Quảng Thành Tử đang nhìn động tĩnh ở Bắc Câu Lô Châu. “Các ngươi nói đây là sự thật sao?” “Giả.” “Giả cũng không thể giả được.” Mấy sư đệ cũng chạy tới tham gia náo nhiệt. Quảng Thành Tử gật đầu, hắn cũng cảm thấy là giả: “Vậy các ngươi nói Tiệt giáo có ý gì đây?” “Còn phải nói sao, chắc chắn là đại sư huynh trước ngươi dùng phép khích tướng, để trong lòng Tôn Ngộ Không còn có khúc mắc, muốn hóa giải khúc mắc này nên diễn cho chúng ta xem đấy chứ.” Ngọc Đỉnh Chân Nhân một lời vạch trần chân tướng trong lòng, nhưng hắn biết Quảng Thành Tử không hỏi cái này. “Bọn họ lừa gạt chúng ta như vậy, chẳng lẽ thật sự có ý phản bội?” Thái Ất Chân Nhân nhíu mày. Nếu trong lòng không có quỷ thì cần gì phải làm ầm ĩ như vậy? Quảng Thành Tử lắc đầu: “Ta ngược lại cảm thấy là vì bọn họ không có quỷ trong lòng nên mới làm vậy.” Thái Ất Chân Nhân: “Vì sao?” Quảng Thành Tử: “Trực giác.” Thái Ất Chân Nhân còn muốn nói gì đó. Quảng Thành Tử liền nghĩa chính ngôn từ nói: “Ta là đại sư huynh, phải tôn trọng ta.” Một câu nói này, khiến Thái Ất Chân Nhân nghẹn họng, những lời định nói đều nuốt trở vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận