Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 95: 1 ức linh thạch cực phẩm, xem như phục quốc phí tổn!

Chương 95: Một ức linh thạch cực phẩm, xem như phí tổn phục quốc!
Ngoài ngàn dặm Ô Quy sơn, trên biển mây lơ lửng một chiếc chiến hạm màu vàng. Trên boong chiến hạm, bốn bóng người đứng vững, tất cả đều ngẩng đầu chờ đợi. Đến khi cuối chân trời xuất hiện bóng hồng y váy quen thuộc, đám người khó nén kích động, vội vàng quỳ một gối xuống bái, đồng thanh nói: "Chúng ta cung nghênh điện hạ trở về!"
Vút!
Thân hình Tiêu Huyền như một đạo lưu quang màu vàng xé ngang trời, trong nháy mắt đáp xuống chiến hạm, đứng trước mặt đám người.
"Chư vị xin đứng lên!"
Một giọng nói nhàn nhạt nhưng mang theo uy nghiêm vang lên.
"Tạ điện hạ!"
Chu Huyền Thần cùng những người khác đứng dậy.
"Chư vị đều là bậc thúc bá trưởng bối của ta, những năm này các vị thúc bá dốc hết tâm lực tập hợp bộ hạ cũ của hoàng triều, vì hoàng tộc Tiêu thị ta không tiếc công sức, Tiêu Huyền xin ghi nhớ trong lòng. Xin nhận của Tiêu Huyền một cúi đầu!"
Tiêu Huyền thở dài nói.
Chu Huyền Thần cùng những người khác sợ hãi, lần nữa quỳ một chân xuống đất, một tay đấm ngực, lớn tiếng nói: "Nguyện vì điện hạ cúc cung tận tụy!"
"Tốt!"
Thần sắc Tiêu Huyền kiên nghị, sau đó trịnh trọng cam kết nói: "Ngày khác Tiêu Huyền ta phục quốc, nhất định không phụ một trận đi theo của chư vị."
"Tạ điện hạ!"
Biển mây cuồn cuộn, chiến hạm xé gió, dần dần biến mất vào chỗ sâu của Đại Hoang.
Tiêu Huyền đầu tiên là tìm hiểu tình hình hiện tại của bộ hạ cũ của hoàng triều, sau đó liền phân phó mọi người, một mình đứng trên boong thuyền, chắp tay sau lưng, ngắm nhìn vạn dặm non sông gấm vóc dưới tầng mây.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nhân gian như thế.
Non sông tú lệ, nhân gian phồn hoa, thế gian này có mấy nam nhi không ngưỡng mộ chứ?
Theo dòng suy nghĩ dần bay xa, Tiêu Huyền lấy ra gia truyền bảo kiếm sư tôn đưa cho.
Viêm Long thôn thiên kiếm là một kiện cực phẩm linh bảo, mang theo một mảnh không gian chứa đựng, khi Tiêu Huyền xuống núi, Tần Thú từng truyền âm dặn dò hắn, bảo kiếm có đồ vật lão lưu lại cho hắn.
Thần thức Tiêu Huyền tiến vào bên trong không gian bảo kiếm, lập tức cả người ngây người. Chỉ thấy trong một mảnh không gian bao la mờ mịt kia, chất đầy những tòa linh thạch đại sơn.
"Một, hai, hai, ba... chín mươi chín, tổng cộng chín mươi chín tòa, hừ, thiếu chút nữa bị Nhất Cam tỷ làm cho sai lệch, là tổng cộng một trăm tòa linh thạch cực phẩm xếp thành sơn mạch."
Tiêu Huyền khẽ nói, sau đó thần thức quét qua, phát hiện mỗi ngọn núi vừa vặn được chồng chất từ một trăm vạn khối linh thạch cực phẩm. Vậy chẳng phải là——
"Một ức linh thạch cực phẩm! ! ! !"
Tiêu Huyền cả người đều rối loạn, một cái lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
"Ngọa Tào!"
"Sư tôn ta vậy mà giàu có như thế! !"
Tiêu Huyền thốt lên một tiếng kinh hãi, chợt vỗ vỗ đầu, lẩm bẩm: "Qua loa, lúc trước với mười vạn linh thạch đã cảm động hơi bị quá."
Trong không gian còn lơ lửng một phong thư, là do Tần Thú để lại. Tiêu Huyền lấy thư ra mở đọc:
"Tứ Vô, từ khi sư phụ vớt được ngươi ở bên bờ sông, vi sư đã biết, ngươi không thuộc về núi. Chỉ là vi sư không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Tứ Vô a, thiên phú của ngươi vượt qua dự đoán của vi sư, nhưng cây cao chịu gió lớn, thế gian mọi điều tốt xấu đều có hai mặt nhân quả, mong ngươi ghi nhớ.
Đồ nhi trưởng thành, chung quy phải ra đi.
Kỳ thực vi sư biết, năm ngươi bảy tuổi, ngươi sinh bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh liền quỳ gối trong tuyết, cố chấp muốn bái ta làm sư, khi đó ngươi, hẳn là đã thức tỉnh mảnh vỡ ký ức của trưởng bối gia tộc lưu lại trong người rồi nhỉ.
Vi sư cũng biết, ngươi không buông bỏ được ý nghĩ báo thù, nam nhi thời thế, vốn nên có lựa chọn của riêng mình, đó là lời ngươi nói, cũng là con đường ngươi chọn, vi sư không cản ngươi.
Chỉ là tâm nguyện cả đời của vi sư, chỉ muốn quẩn quanh nơi góc nhỏ này, một lòng cầu Trường Sinh tiên đạo.
Một ức linh thạch cực phẩm này, là tài phú mười tám đời tổ sư truyền lại, vi sư liền tặng hết cho ngươi, tạm xem như là phí tổn cho việc phục quốc của ngươi.
Đồ nhi ngươi cũng không cần quá cảm động, ngươi và ta có mối sư đồ, đây là vi sư sủng ái ngươi thôi mà...
Tứ Vô a, vi sư có chút lải nhải, liền nói câu cuối cùng.
Tứ Vô, vi sư và núi vẫn luôn ở đây, bất cứ lúc nào con muốn trở về, đều có thể quay về, vô luận địch nhân có mạnh mẽ bao nhiêu, vi sư đều có thể bảo vệ con an toàn, nhớ kỹ."
—— Sư tôn lưu bút.
"Sư tôn... . . ."
Tiêu Tứ Vô lặng lẽ gấp thư, nhìn sự sủng ái trong từng câu chữ của sư tôn, cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: "Ô ô ô, sư tôn của ta sao có nhiều tiền như vậy, sớm biết ta đã moi thêm chút rồi."
Còn về cái gì tổ truyền mười tám đời tích lũy, a thối, Tiêu Tứ Vô hắn giờ phút này tuyệt đối không tin.
… …
Trên Ô Quy sơn, phong cảnh vẫn như cũ. Chỉ là vào lúc chạng vạng tối, mưa lớn từ chân trời đổ xuống.
Mưa như trút nước, bao phủ núi sông, cũng bao phủ cả ngọn núi.
Trong chính thất, ánh nến sáng tỏ. Bên cạnh một chiếc bàn tre ngăn nắp, ba sư đồ và mấy linh sủng lần lượt ngồi xuống. Hôm nay, Tần Thú cố ý đi vào núi săn bắt rất nhiều yêu thú, lấy ra cái nồi đen lớn, nấu nướng ra đủ các món ăn ngon, chỉ là muốn để mọi người ăn no, lấp đầy sự ưu sầu nhàn nhạt vì Tiêu Huyền rời đi.
"A đỏ a đỏ a đỏ... . . ."
Trên bàn cơm, Nhất Cam vẫn giống như ngày thường đang liều mạng ăn cơm, chỉ là càng ăn nàng lại càng chậm dần, cho đến cuối cùng dừng lại cầm bát đũa, ngẩn người nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ.
"Nhất Cam, con đang nghĩ gì vậy?"
Tần Thú nhẹ nhàng hỏi thăm.
Nhất Cam ngẩng đầu lên, "Sư phụ, non nói, nga cho Tứ Vô hai cái gà quay có phải cho ít quá không? Tứ Vô trên đường có bị đói không nhỉ?"
"Sư phụ, kỳ thực nga vẫn còn giấu rất nhiều gà quay nữa đó. Nga nên đưa hết cho Tứ Vô, dù sao nga ở trên núi, mỗi ngày đều có cơm ăn."
Nhất Cam có chút buồn bã, đôi mắt nhỏ nhìn Tần Thú hỏi: "Sư phụ, Tứ Vô ngốc như vậy, sau khi xuống núi có bị người ta lừa bán không?
"Người ta có cho hắn cơm ăn đâu, vậy là Tứ Vô sẽ phải mỗi ngày chịu đói."
Nhất Cam nắm lấy cánh tay Tần Thú nói: "Sư phụ, hay là chúng ta đi tìm Tứ Vô về đi."
Tần Thú buông bát đũa, sờ lên đầu Nhất Cam, có chút buồn cười nói: "Được rồi Nhất Cam, Tứ Vô thông minh lắm. Chỉ có hắn lừa người ta chứ không có chuyện ai lừa được hắn đâu."
"Sư phụ nói bậy, Tứ Vô rõ ràng ngốc mà."
Nhất Cam phản bác: "Không tin sư phụ hỏi Đại Mỹ đi, Tứ Vô đếm số còn không xong ấy. Với lại mỗi lần bịt mắt trốn tìm, nga luôn là người bắt được Tứ Vô đầu tiên, hắn thật là quá ngốc, ngay cả trốn cũng không biết trốn."
"Ha ha ha..."
Tần Thú nghe đến đó, không nhịn được cười lớn.
"Vậy hả, nguyên lai Tứ Vô đần như vậy à!"
"Ừ, đần đần."
Nhất Cam liên tục gật đầu.
Bữa tối qua rất nhanh, mưa bên ngoài cũng kéo dài rất lâu. Đợi đến khi mọi người trên Ô Quy sơn đều chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Tần Thú khoác áo đứng một mình dưới mái hiên, đứng trên cao nhìn xa vào màn mưa bụi mờ mịt dưới sân nhỏ, sững sờ xuất thần.
Hoa đào vẫn cười Xuân Phong, hoa đào vẫn mãi cười Xuân Phong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận